Ánh trăng nhẹ nhàng phản chiếu trên biển, sóng biển vỗ dạt dào tạo nên những con sóng trùng điệp, cũng không giống như ánh trăng mà Thanh Dao vẫn thường nhìn thấy ở đầm Ngọc Bích. Đầm Ngọc Bích phẳng lặng như gương, Đông Hải cuồn cuộn mãnh liệt, giống như nữ tử uyển chuyển, giống như nam tử phóng khoáng, tựa như Thanh Dao và Cẩn Dật giờ phút này, bạch y hoa phục hòa tan vào bóng đêm, bóng hình và ánh trăng trùng trùng điệp điệp trong sóng nước.
Thanh Dao nhìn trời qua những đám mây, giọng nói như nguyệt hoa: “Ban đêm không thấy rõ cảnh vật, vì sao Thiên Tôn lại chọn lúc này?”
“Quỳ Ngưu không thích ánh mặt trời, hàng năm thường ẩn thân dưới đáy biển, hiếm khi lộ diện, chờ đến đêm mới có thể dụ nó ra.”
“Ngài định lặn xuống?”
Cẩn Dật lắc đầu một cái: “Không cần, nghe đồn Quỳ Ngưu âm luật cực tốt, muốn dụ nó ra ngoài không nhất định phải xuống biển.”
Hắn nở nụ cười với Thanh Dao, tay phải mở ra, trong nháy mắt lòng bàn tay có một cây sáo.
Thanh Dao hiểu ý tứ Cẩn Dật, cũng cười một tiếng. Không chờ Cẩn Dật hiểu, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng phất một cái, trước mắt đột nhiên hiện ra bàn đá và hai ghế đá. Nàng lại vung lên, một cổ cầm lẳng lặng đặt trên bàn, dây đàn ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt mà tinh tế.
“Không bằng chúng ta hợp tấu một khúc đi, xem thử Quỳ Ngưu có bị dụ ra ngoài nhanh hơn hay không.”
Dứt lời, Thanh Dao ngồi xuống, mười ngón tay linh xảo lướt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-nam-thang/893988/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.