York
Đêm hôm ấy
Hồi nhỏ, Lisle đã có lần quan sát xe ngựa chở thư khởi hành vào lúc hoàng hôn từ quán trọ York ở quảng trường Thánh Helen.
Chàng ngờ là hôm nay Olivia không thấy được nó. Nàng và mấy bà phù thủy có thể tới kịp lúc, nhưng họ sẽ chỉ đi tới nhà trọ George ở Coney Street. Đó là một nhà trọ cũ rất rộng, bên ngoài trát vữa và có những đầu hồi kỳ quặc, được chạm khắc những hình nhân lạ lùng, xây dựng vào thế kỷ mười sáu.
Khi Lisle tới nơi thì màn đêm đã buông và xe ngựa của Bưu điện Hoàng gia đã đi từ lâu. Hôm nay chàng phải phi hơn một trăm dặm. Chàng phi cật lực, cố không nghĩ đến chuyện tối qua, và ít dừng lại nghỉ ngơi cũng vì lý do đó. Lúc này cảm thấy mệt và đói lả, không nghĩ được gì nữa, nhưng chàng có một cảm nhận, và nó sẽ không chịu yên tĩnh ở sâu trong tâm trí chàng.
Chàng nặng nề lê bước lên cầu thang rồi đi dọc hành lang. Chàng như nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, nhưng tất cả chỉ là một nhận thức mơ hồ.
Olivia rẽ ở góc hành lang đột ngột và bất ngờ tới nỗi chàng chẳng kịp dừng bước, và thế là nàng đâm sầm vào chàng. Cú va chạm làm chàng chao đảo, nhưng cánh tay vẫn nhanh nhẹn dang ra vòng quanh người để giữ nàng khỏi ngã.
“Ta biết em sẽ nhớ ta mà,” chàng nói.
Đó không phải là lời khôn ngoan nhất nên thốt ra, và dựa vào những gì xảy ra đêm qua thì không để cho nàng đi ngang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-me-va-lieu-linh/405921/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.