La Khởi không thể hiểu nối, chuyện sao lại dẫn tới tình huống này vậy chứ?
Thư sinh họ Ngọc tên Vô Thụ kia vậy mà da mặt quá dày, mượn gió bẻ măng, thuận can thượng đi, kiên quyết đẩy phụ thân lên làm chủ, nhận làm nghĩa phụ. Mà phụ thân nghe vậy mà cũng đồng ý, thuận theo lời hắn. Phụ thân là người khôn khéo như vậy, chẳng lẽ lại không nhận ra hắn là kẻ giả heo để ăn cọp, giả ngờ giả nghệch hay sao? Còn quá đáng hơn nữa, phụ thân lại muốn nàng đi may quần áo cho nghĩa tử mà người mới thu nhận… Thư sinh xấu xa kia, đừng tưởng rằng nàng không thấy được nụ cười như “mèo ăn trộm được cá” của hắn chứ!
“Tiểu thư, Ngọc tiên sinh tới.”
“Hắn tới làm cái gì?”
“Nói là tiểu thư đáp ứng may y phục cho hắn.”
“Ta đáp ứng hắn hồi nào? Ta chỉ nhận lời phụ thân…” Tam tiểu thư quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đầy bỡn cợt của Nhị tỷ, hạ giọng xuống một chút: “Hiệt nhi, đuổi hắn đi.”
“Nhưng mà, hắn nói tuy rằng tiểu thư có lòng tốt may quần áo cho hắn, nhưng mà thân thể hắn cao hay thấp tiểu thư cũng không biết, sợ tiểu thư sẽ buồn lo suy nghĩ, cho nên, sáng sớm đã tự đưa mình tới cửa.”
La Đoạn lắc đầu chậc chậc ngđi khen: “Nghe đi, nghe đi, người ta thật là khéo hiểu lòng người nha. Tam muội muội, muội phải quý trong nha.”
“Ai thèm để ý tới nam nhân lá mặt lá trái kia!” hai má La Khởi nhất thời hồng
lên “Nhị tỳ, tỳ lại khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30404/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.