Hoa cỏ nhất tề trỗi dậy, đàn thú hú dài vang dội, vạn vật chờ phân phó, nếu đại chiến thật sự xảy ra, núi này chắc chắn sẽ bị phá hủy…
Phạm Dĩnh đã chạy đến bên cạnh La Chẩn, giọng vội vàng: “Chẳng lẽ ngài thật sự muốn xem hai người bọn họ đánh nhau? Đao kiếm vô tình, dù ai bị thương cũng đâu phải là mong muốn của ngài đúng không?”
La Chẩn thở dài, “Vậy theo ngươi nên làm thế nào mới có thể hòa giải? Ngươi nên hiểu, ta nói hòa giải ở đây là nói phụ thân ngươi phải buông tay, để cho ta cùng tướng công nhà ta sống yên ổn qua ngày.”
“… Ngài thật sự kiên quyết muốn rời khỏi cha đến thế sao? Không hề còn một tia lưu luyến nào ư?”
“Nếu như có, thì đã không lấy phương thức thê thảm quyết liệt đến vậy để rời đi.” La Chẩn đầu ngón tay rơi xuống vai Phạm Dĩnh, hai mắt tha thiết có chút trông mong, “Ngươi nói muốn giúp ta, hôm nay liền giúp ta có được không?”
Còn có thể thế nào đây? Mặc dù một ít tư tâm đã từng khiến cho nàng muốn giữ “Mẹ” lại, nhưng nếu cưỡng ép giữ lại, không những không thể viên mãn một nhà mà còn có thể gây họa thành thù. Đến lúc đó, đối với mọi người, đều là tổn thương lớn nhất…
“Theo ý ngài, như thế nào mới có thể làm cho cha thật sự buông tay?”
“Thật ra, bây giờ hắn đã có mấy phần nản lòng thoái chí, chẳng qua chỉ không cam lòng cứ như vậy mà buông tay thôi, chỉ cần có một lý do gì đó không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30430/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.