“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái….”
Lễ quan vẫn chưa kịp dứt lời, tân lang đột nhiên làm mọi người kinh ngạc.
Tất cả tân khách ở sảnh đường đều không hiểu. Cao đường bên tay trái, một trưởng giả mặt trắng râu quai nón hỏi: “Ái tế, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ái tế?” Tân lang mặc y phục đỏ thẫm, thân thể cao ngất tuấn lãng, bất chợt nhếch môi cười lạnh: “Không dám nhận, La đại hoàng thương, tại hạ chẳng qua chỉ là một thư sinh bần cùng khốn khổ, làm sao dám làm ái tế của hoàng thương Ngọc Hạ quốc?”
Tân nương bỗng nhiên ngửa đầu, cách chiếc khăn đỏ mờ ảo, nhìn chăm chú vào nam nhân này.
“Ái tế, rốt cuộc con đang làm gì? Hôm nay, là ngày vui của con cùng Chẩn nhi, ý của con là sao?”
“Ngày vui? Ha ha ha… La Tử Kiêm, không lẽ ông đã già nên bắt đầu hồ đồ? Chẳng lẽ, ông thật sự không nhớ gương mặt này của tại hạ?”
Sắc mặt Trưởng lão kia nháy mắt trắng bệch, “Con thật là…” Gương mặt này, đúng là cực kỳ giống gương mặt của cố nhân. Nhưng năm đó mình tìm mọi cách dò hỏi, chỉ biết được một tin: Giang gia xảy ra trận hỏa hoạn lớn. Sau trận hỏa hoạn đó, không ai may mắn thoát khỏi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
“Đúng vậy, chính là bị tên gian thương như ngươi ép Giang gia nhà tan cửa nát. Tại hạ không phải họ Mạc, đương nhiên cũng không gọi là ‘Mạc Vong Sầu’ mà là Mạc Vong Cừu, lấy nó để giờ giờ phút phút nhắc nhở tại hạ, không nên quên mối đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30462/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.