Lê Tiếu nhíu mày, chép miệng hướng về Lạc Vũ đang đứng ở đằng xa: "Em không ra tay, Lạc Vũ giải quyết." 
Nghe thế, Thương Úc nhấp một hơi thuốc, môi giãn ra, ánh mắt dịu dàng rơi trên đầu gối: "Về sau cứ giao chuyện thế này cho cô ta. Đôi tay này để làm nghiên cứu, không thích hợp để đánh nhau." 
Giọng nói vô cùng cưng chiều. 
Ngón tay anh đan vào tay cô, anh nâng lên bên môi, hôn lên mu bàn tay mịn màng của cô. 
Cánh tay Lê Tiếu khẽ run, ánh mắt hơi dao động. 
Rõ ràng môi Thương Úc hơi lạnh, nhưng khi chạm vào mu bàn tay cô lại nóng hơn cả nham thạch, khiến tim cô tê dại. 
Anh hôn tay cô, nghiêng mắt liếc nhìn, nét mặt tự nhiên, đáy mắt vô cùng ấm áp: "Xử lý Đồ An Lương giúp em nhé?" 
Lời này là câu nghi vấn, nhưng lại xen lẫn sự bá đạo của riêng Nam Dương Thương Thiếu Diễn. 
Lê Tiếu nắm tay anh, cười tủm tỉm lắc đầu: "Không cần." 
Vô hình trung cô rất thích cách hỏi thế này của Thương Úc. 
Tuy bá đạo như vẫn đầy đủ tôn trọng. 
Nếu cô cần, anh sẽ ra tay, chứ không phải độc tài bảo vệ cô. 
Lê Tiếu khẽ cười, ngay lúc bốn mắt nhìn nhau, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại sáp đến bên cạnh, vịn bờ vai anh, tựa cằm lên mu bàn tay, bổ sung: "Chuyện nhỏ như vậy tự em có thể giải quyết." 
 Khoảng cách kéo gần, thậm chí Lê Tiếu có thể ngửi được mùi gỗ mun quen thuộc trên người anh. 
Thương Úc hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt khoe khoang của 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-cung-chieu/2347345/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.