Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy ấm áp, kéo bàn tay mềm mại của Độc Hoàng, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ ngoan của ta, tỷ nên có cách chứ.
- Không có cách nào, chỉ có thể đợi thời cơ.
Độc Hoàng thở dài nói:
- Theo y thuật của ta, thật sự lão Hoàng đế sức khỏe đã hoàn toàn cạn kiệt rồi, nếu không phải trong lòng ông ấy còn có điều vướng bận, khiến ông ta nóng ruột nóng gan, e sớm đã cưỡi hạc đi tây thiên rồi.
- Việc trong lòng còn vướng bận?
Trần Tiểu Cửu mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của lão Hoàng đế, nói:
- Vậy ý chính là nói chỉ cần lão Hoàng đế gặp được người mình muốn gặp, tâm thần dao động, là còn có thể tỉnh lại?
- Chính là ý này.
Độc Hoàng cắn môi, nhíu mi nói:
- Chỉ là lão Hoàng đế rút cuộc muốn gặp ai, lại không thể biết được.
Tiểu Hoàng đế thở dài suy sụp:
- Xem ra, trong lòng Phụ hoàng muốn gặp không phải là ta rồi.
Trong lời nói, có chút bi thương.
- Lão Hoàng đế hiểu được bản lĩnh của huynh, làm sao có thể lo lắng huynh chịu khổ chứ?
Trần Tiểu Cửu giải sầu thay tiểu Hoàng đế, trong lòng cũng tò mò: lão Hoàng đế sắp qua đời mà không muốn đi, rút cuộc là muốn gặp ai?
- À! Ta biết lão Hoàng đế muốn gặp ai rồi.
Trong lúc đó, Tiểu Cửu linh cơ vừa động, hung hăng vỗ bàn, giữa lông mày, lộ ra vẻ cười.
- Ai?
Trong con mắt tiểu Hoàng đế lóe ra ánh sáng, hấp tấp nói:
- Ngươi mau nói cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686275/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.