Ô Nhã đang hài lòng ăn cỏ tươi, liền ngẩng đầu thấy Tiểu Cửu và Độc Hoàng dựa vào nhau bàn chuyện, trong ánh mắt lấp lánh vẻ tươi cười dịu ngoan.
Đang lúc chờ đợi, hãn huyết bảo mã ăn no rồi, lại ngẩng đầu hí dài kêu lên.
Tiếng kêu vang dội, đủ vang vọng ba dặm ---- không thể ngờ đã để lộ hành tung của hai người cho những binh sĩ đang tìm kiếm.
Trong đôi mắt dịu dàng của Ô Nhã tràn đầy sự phẫn nộ, gầm thét, xông lên, quăng mông về phía trước, một phát, liền đá cho hãn huyết bảo mã ngã lăn ra, bay thẳng về phía Tiểu Cửu và Độc Hoàng đang thương lượng.
- Cẩn thận.
Tiểu Cửu thấy hãn huyết bảo mã đập ngay tới trước mặt mình, vô cùng bối rối, quơ tay ôm lấy eo Độc Hoàng, nhảy lên đá, lăn trên cỏ, tránh được con quái vật hãn huyết bảo mã.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang dội, hãn huyết bảo mã vừa vặn đập vào chỗ vừa rồi hai người ngồi. Nếu tránh muộn chút nữa, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
- Xem! Ô Nhã suýt nữa hại chúng ta rồi.
Trần Tiểu Cửu cười mắng Ô Nhã một câu, vỗ nhẹ lên bàn tay của Độc Hoàng, cảm nhận được sự mềm mại nhẵn mịn tinh tế, lòng hơi sững lại.
Cúi đầu nhìn, mới phát hiện bàn tay mình vừa lúc không biết xấu hổ tham tiến vào đũng quần của Độc Hoàng, bị cặp đùi mạn diệu của nàng kẹp chặt lấy.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, đầu tiên nói rõ ràng đã, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, không được đánh ta.
Trần Tiểu Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686340/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.