Trần Tiểu Cửu thấy nước cờ của ông lão này rất siêu cường, mỉm cười, gật đầu nói:
- Ông lão, vậy thì mong ông thủ hạ lưu tình đoạt lấy tạo hóa.
- Thủ hạ lưu tình, còn gọi là chơi cờ sao?
Ông già gian nan ho khan vài tiếng, liền đứng lên với Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu thật sự nhớ tới, quân cờ nhất định là trên tất cả mọi người, dù sao, cờ vua chơi tới cực điểm, chơi coi như là thua.
Mà Trần Tiểu Cửu ở mặt này, không ai bằng.
Nhưng Trần Tiểu Cửu lại căn bản không để ý thắng thua, chỉ là cẩn thận đi từng nước, đôi mắt rõ ràng như ngừng lại trên mặt ông già kia.
Tuy ông cụ mặc chiếc áo dài thô, nhưng khuôn mặt trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi, rõ ràng là được bảo dưỡng rất tốt, không phải trải qua mưa nắng.
Hơn nữa, ông cụ này nhật nguyệt rõ ràng, mày có một đường châm vân, mắt tuy rằng tiểu xảo, nhưng ngẫu nhiên nhìn, lại phát ra ánh tinh quang.
Cười một cái, nếp nhăn lại xuất hiện, toàn thân phát ra sự uy nghiêm điềm đạm, không hề hợp với cách ăn vận.
Ông cụ thắng vì ra cờ bất ngờ, xử dụng pháo đương đầu, áp chế hắn rơi xuống thế hạ phong, cười hì hì nói:
- Người trẻ tuổi, làm việc phải chuyên tâm à! Ta già cả họm hẹm rồi, có gì mà đáng nhìn chứ?
- Ta có thể nhất tâm nhị dụng.
Trần Tiểu Cửu cười, tính toán, xuất chiêu, xoay chuyển cục diện thành thế hòa.
A?
- Người trẻ tuổi, thật quá giỏi.
Cụ già nhìn tới nhìn lui cục diện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686493/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.