Đôi mắt Tuyết Tử long lanh quyến rũ, nhu tình chân thành từ trong lòng Trần Tiểu Cửu lao ra.
Tuy rằng gió lạnh tập kích, thân mình mềm mại của nàng vẫn như cũ tràn đầy lửa nóng, khiến Tiểu Cửu không đành lòng buông ra, thật muốn cứ ôm nàng mãi như vậy.
Nhìn Tuyết Tử muốn bay ra ngoài, Trần Tiểu Cửu hé miệng vươn rộng, trên chiếc cổ nõn nà của nàng đặt lên một dấu đỏ thật bắt mắt!
Tuyết Tử nhún người, tiến về phía tên áo đen đang hốt hoảng chạy trốn.
Bảo kiếm đâm ra, tên hắc y chân bị đâm thủng, không còn sức mà chạy nữa.
Tuyết Tử giao lại tên hắc ý cho Tiểu Cửu, quyến rũ cười cười:
- Ngươi mang theo y đi, ta sợ bẩn…
Tiểu Cửu không vội vã, giơ tay, muốn đem quần áo của những người này lột ra.
Tuyết Tử vội vàng che mắt, dậm chân xấu hổ sẵng giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì? Bọn họ cũng không phải nữ nhân…
- Nàng không hiểu, quần áo này, cũng có chỗ để dùng…
Trên mặt hắn nở nụ cười quỷ dị, đợi lột hết chỗ quần áo đó, hắn gói chặt đeo ở sau lưng, tay trái xách thêm tên hắc y, tay phải nắm bàn tay lạnh buốt của Tuyết Tử, cẩm nhận được gió lạnh gào rít, ra sức tiến về phía trước.
Khi Tiểu Cửu bắt kịp với cả đội quân, mới phát hiện đám người Hoa Như Ngọc, La Đồng đã trở vè.
Hỏi han một hồi, mới biết tất cả đám hắc y đã một mẻ lưới bắt gọn, hơn nữa đều mang về một người còn sống, giữ lại để tra hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686541/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.