Roi rút ra, mang theo tiếng gió vô tận, Trần Tiểu Cửu sợ tới mức mở mắt, muốn né tránh.
Nhưng, cả người vô lực, không thể nhúc nhích, roi vừa quất vào đùi Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến hắn đau đớn kêu lên:
- Hoa muội muội, mưu sát chồng à.
Hoa Như Ngọc cho rằng hắn có thể tránh được? Đâu ngờ lại thực sự đánh vào người hắn.
Thấy dấu thừng lăn tăn rướm máu, trong lòng đau xót, vội khom lưng ôm Trần Tiểu Cửu vào ngực, gắt giọng:
- Tiểu Cửu, sao ngươi lại không tránh? Có phải ta đánh ngươi đau lắm không?
- Hoa muội muội, nàng vẫn ngang tàng như vậy.
Tiểu Cửu rúc sát vào lòng Hoa Như Ngọc, ánh mắt trong suốt nhưng yếu ớt, nhìn lướt qua khuôn mặt ba người, gương mặt đầy vết máu lộ ra nụ cười hiểu ý, yếu ơt nói:
- Các nàng trở lại rồi, ta…ta thật vui quá.
Nói xong, Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu một cái, liền nặng nề ngủ.
- Tiểu Cửu! ngươi sao vậy? Tiểu Cửu? Mau tỉnh lại đi….
Ba nàng vội tới thất sắc, Độc Hoàng vội tiến lên, bắt mạch cho Tiểu Cửu.
Một mảnh mờ ảo trong mắt, Trần Tiểu Cửu chỉ cảm thấy trong ngực dường như có một cỗ nước lạnh chảy qua trong cơ thể mình.
Dòng nước lạnh này phát ra từ đan điền, dưới sự dẫn đường của một cái cây nhỏ, chảy xuống xương cốt tứ chi.
Chỗ chảy qua, không chút thông thuận, duy chỉ có chỗ ngực bị Ma Vương đánh thương, mới cảm nhận được sức cản trở, và kèm theo sự đau đớn tới tận xương.
Trong lúc nhất thời hàn khí tập trung tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686565/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.