Trần Tiểu Cửu chưa từng thấy thân thể đầy lả lướt tuyệt vời đầy ý nhị như thế.
Sự mê hoặc quyến rũ thành thục đến tận cùng này là xinh đẹp đáng yêu ở Song Nhi, bướng bỉnh đơn thuầtrên cơ thể Đan Nhi n, tuyệt phẩm hội tụ đủ mọi nét tuyệt mỹ.
Hắn tham lam nhìn cơ thể Nguyệt Thần, suy nghĩ tới đường cong đẫy đà kia, trong lòng hắn lại tự dặn mình: Nguyệt Thần tỷ tỷ mặc một chiếc áo ngực liền thân mau đen vừa bạo lực vừa trong suốt, trong sự thấp thoáng mỏng manh ấy, bên trong ẩn chứa một cơ thể cao quý mê hoặc lòng người, cách chiếc áo đen ấy có thể nhìn thấy vòng eo duyên dáng và hai ngọn núi đẫy đà của Nguyệt Thần.
Hai mắt Trần Tiểu Cửu dường như phun ra lửa, hai tay bưng món ngon mà run rẩy, há miệng, ngượng ngùng nói:
- Nương tử, nàng quả nhiên là Nguyệt Thần hạ phàm.
Nguyệt Thần cười đầy quyến rũ, làm ra một bộ dạng đáng thương động lòng người, vặn vẹo ngồi trên giường, hai chân trắng nõn nà khép nép lại, cọ xát vào nhau, khẽ mấp máy, nhìn không sót một cái gì trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Lần này trong đầu hắn lại rung lên những tiếng ong ong, một cây rung động mang theo ngọc. hỏa cầm huyền đã nhè nhẹ vang lên.
- Tiểu Cửu, ta biết là ngươi sẽ đến, tỷ tỷ ta vừa đói vừa mệt, xương bả vai và xương sườn đều đau, ngươi đúng là vô lương tâm, nếu còn không lại đây, ta sẽ trốn đi, để ngươi mãi mãi không tìm thấy ta…
Nguyệt Thần nhẹ nhàng cử động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686913/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.