Tên tử cấm vệ này cảm thấy một trận lạnh buốt dưới cằm, lập tức hiểu được rằng tuổi trẻ đã kết thúc rồi, đồng tử của y giãn đến cực độ, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy cổ, vô cùng hối hận bản thân không nên mạo hiểm sinh mạng, đến đây tìm thích khách.khốn khiếp làm gì.
- Là ngươi tự tìm đường chết, không trách ta được!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt lạnh lùng cười nhìn con dao găm sáng loáng sắc bén, khẽ thổi, một giọt máu tươi rơi xuống trong màn đêm, gió nhè nhẹ thổi qua, trông rất bi thương.
Chỗ yết hầu của tên tử cấm vệ này máu tươi ồ ồ chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ đôi tay đang run rẩy của y, y muốn nói lời bi tráng gì đó, chỗ yết hồ kịch liệt rung lên mấy lần, cuối cùng đành không cam lòng mà chầm chậm ngã xuống.
- Tên thứ hai...
Trần Tiểu Cửu có chút thương tiếc nhìn người trẻ tuổi này, lẩm bẩm:
- Nếu như ngươi không giết ta, ta sao lại giết ngươi chứ?
Hắn ném thi thể xuống vách núi, vẫn trốn trong chỗ tối, đôi mắt sáng lẳng lặng đợi kẻ thù tấn công. Gió nhè nhẹ thổi qua, dâng lên từng trận mát lạnh, hắn co người lại, trong lòng bỗng cảm thấy sầu não thương cảm!
Ôi... đêm giết người, không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể ngừng tay lại.
Trên thực tế đúng như lời hắn nói, không ngờ vẫn còn hơn 10 người, dưới sự dẫn đường của chó săn, đội Hình đơn ảnh tiến đến tìm Nguyệt Thần, mơ hão một bước lên trời, nổi danh tứ hải.
Mà Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686977/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.