Trần Tiểu Cửu thấy con chó săn này lè lưỡi dài ra, không có chút cố kỵ gì mà lao thẳng về phía trước, lúc này trong lòng hắn thấy vô cùng lo lắng, mồ hôi cũng bắt đầu toát ra, tay nắm chặt con dao găm, không biết cái bẫy mà mình tạo ra có hữu hiệu với con chó săn này không.
Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của hắn bao giờ cũng cao hơn con chó săn kia gấp bội!
Con chó săn đầy uy phong lẫm liệt lao lên vách đá chỗ vách núi, dường như đã giúp chủ nhân của nó lập được công lao hiển hách rồi, nhưng cái đầu của nó thì còn thua xa cái mũi nhạy bén của nó rất nhiều, không cản được bước chân đã lao xuống vách núi sâu thẳm không có đáy này.
- Oang... oang...
Chó săn kêu lên những tiếng kêu tuyệt mệnh, rồi không còn nghe thấy thêm một tiếng kêu nào nữa, vách núi sâu thẳm đó lại trở nên yên lặng như xưa, chỉ có những tiếng gió cùng với tiếng lá cây đang kêu rít lên.
Chủ nhân của nó còn cách nó một khoảng xa, nghe thấy những tiếng kêu của nó, cứ cho rằng nó đã phát hiện ra bóng dáng của thích khách, nên bất chấp gai góc lao về phía trước. Vẻ mặt hắn nở nụ cười đầy khoái trí và đắc ý, giống như hai nàng lượng vàng đã nằm trong túi của gã vậy, chiếc quan bách hộ hầu đã thuộc về y rồi. Chỉ trong một đêm, dường như gã như được đầu thai, công thành danh toại vậy.
Y vừa nghĩ vừa lao thẳng lên phía trước, khó khăn lắm mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686979/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.