Phan An tuy không lấy lòng Trần Tiểu Cửu, nhưng chút bài xích trong lòng với hắn, lại như mây gió tiêu tan.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng không hề sợ hãi của Phan An, trong lòng vô cùng vui vẻ, không khỏi lén bĩu môi, thằng nhãi này, chính là tâm tính của một đứa trẻ con. Hắn dặn dò Lô Sài Bổng mang mặt nạ ra, lấy một cái trong đó, nói với mọi người:
- Vẻ đẹp bên ngoài, đẹp nhất thời, lại không phải là cái đẹp cả đời, cuối cùng sẽ có một ngày hoa tàn ít bướm, cái đẹp tâm hồn, tuy không thể chơi, nhưng là mãi mãi, ý vị sâu xa.
- Trước khi khiêu vũ, xin mọi người hãy đeo mặt nạ vào, không chỉ cảm nhận và ý thức về nhau, có thể thể hội được mùi vị và nhu tình của đối phương, chỉ có cách này, mới có thể tìm thấy được tình cảm thật sự. Chư vị tài tử, nếu như vậy, có phải là thần bí hơn không?
Mọi người nghe vậy, thi nhau tán thưởng, vốn là ghép thành đôi theo vẻ ngoài, cô gái xinh đẹp nhất định sẽ thành hàng "nóng"; trong tình hình như thế này lại cô đơn chiếc bóng, không người hỏi thăm. Có đề nghị đầy ý tứ này của hắn, sẽ không bao giờ xuất hiện cục diện xấu hổ nhìn mặt mà bắt hình dong nữa.
Nhất thời, các tài tử tài nữ đều chọn lựa mặt nạ yêu thích của mình, cười khanh khách đeo vào tai, che ngũ quan, chỉ còn sót lại đôi mắt.
Chọn lựa xong xuôi, nam trái nữ phải, phân ra hai bên.
- Phan công tử, sao huynh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/687024/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.