Nhị Hóa nghĩ đến đó mồ hôi chảy ròng ròng, rùng mình ớn lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi và giá buốt chưa bao giờ có.
Gã nghĩ ngợi, bỗng nhiên xuất hiện ảo giác giống như lao xuống vực sâu muôn trượng… Chắn hẳn đó là cái lạnh lẽo và sợ hãi của mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ và âm hồn, nhe răng nanh điên cuồng cắn xé lục phủ ngũ tạng gã.
- Bát Dát… Đừng ăn thịt ta… Bát Dát… đừng ăn thịt ta!
Thổ Phì Nhị Hóa hoảng hốt lớn tiếng quát.
Bọn Anh Mộc nghe thấy thế không nhịn được đều ôm bụng cười lăn lộn.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn bọn họ, tỏ vẻ như không có chuyện gì nói:
- Nhị Hóa, ngươi hét cái gì? Chẳng lẽ biết được chúng ta ăn thịt, ngươi cảm thấy sung sướng phải không? Vậy được, giờ ta gọi người đến làm thịt ngươi, cho ngươi tận hưởng cảm giác được vui sướng của con heo bị chọc tiết.
Thổ Phì Nhị Hóa, run lẩy bẩy, lạnh toán sống lưng, dáng vẻ của gã đáng thương như con chó nhỏ ôm lấy chân Trần Tiểu Cửu nước mắt lã chã nói:
- Cửu gia… Ngài… Ngài… Ngài là người tốt, xin ngài khoan hồng độ lượng, đừng ăn thịt ta… Ngài bảo ta làm gì, ta cũng bằng lòng, chỉ cầu xin ngài đừng ăn thịt ta!
Trần Tiểu Cửu làm khó nói:
- Cái này… Không ăn thịt ngươi thì không phải phép, việc này thật làm khó cho ta.
Thổ Phì Nhị Hóa nghe vậy, dập đầu trước mặt Trần Tiểu Cửu, khẩn khoản cầu xin:
- Cửu gia… xin ngài khai ân, Nhị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/687072/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.