Tôn Khoa bị Nhị Cẩu Tử nhổ nước bọt đầy mặt, hắn tức run người, quên luôn cả lau nước bọt trên mặt đi,t ay ru run chỉ vào Nhị Cẩu Tử , lắp bắp nói:
- Ngươi…Ngươi….dám làm nhục bản quan?
Hắn cũng đã trải qua nhiều năm, trải qua vô số lần chém giết, mặc dù thắng có, bại có, nhưng vẫn không mất đi vẻ kiệt xuất, nhưng mà đối thủ thắng hắn, làm nhục hắn đều là danh gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng, khiến hắn thua đều tâm phục khẩu phục!
Nhưng Nhị Cẩu Tử này là cái quái gì? Một thằng nhãi thấp hèn, nhát như thỏ đế, chỉ là một con cóc không dám cắn người mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenso.com Cho đến hôm nay, con cóc này thực sự quá khủng khiếp, không những giẫm lên chân hắn, còn bất ngờ nhảy lên vai hắn, và lại còn đặt nụ hôn ghê tởm lên khuôn mặt khôi ngô cao quý của hắn! Từ khi Tôn Khoa sinh ra chưa từng phải chịu nhục nhã như thế, đặc biệt là trước mặt đông đảo quần chúng nhân dân, càng làm cho hắn không ngóc đầu lên được, đây là sự làm nhục bất nhân, thậm chí còn làm cho hắn thấy khó chịu hơn cả khi bị một trận. Trời ơi, ta đã tạo ra cái nghiệp gì à, hắn run rẩy, trong lòng có chút gì đó thấy bi thương, từ nay về sau, đã trở thành trò cười cho thiên hạ, trở thành câu chuyện phỉ bám thường nhật sau mỗi bữa cơm của bà con dân chúng. Trong khi hắn đau khổ chán nản, con cóc Nhị Cẩu Tử này giống như được mùa, khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/687309/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.