Nhìn thấy vậy, Diêm Quân Lệnh vươn cánh tay dài ra bế ngang người Lâm Lam.
“Anh...là ai?” Cuối cùng Lam Lam miễn cưỡng thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Diêm Quân Lệnh cau mày, đưa tay sờ lên trán của Lâm Lam, “Bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Sau lại đần độn như vậy!”
“Anh là ai? Bỏ cô ấy xuống! Nếu không...” Đúng vào lúc sắc mặt của Diêm Quân Lệnh ngày càng u ám, Lí San đem người đến ngăn lại. Lúc này, Lam Lam nghe thấy âm thanh đó lập tức liền co rúm người lại, vùi đầu vào lòng của Diêm Quân Lệnh, nhỏ tiếng cầu cứu.
“Cứu tôi... xin hãy cứu tôi...”
Diêm Quân Lệnh nhận ra giọng nói của Lý San, cộng thêm với sự cầu cứu tuyệt vọng của Lâm Lam khiến cho người đàn ông nhất mực lạnh lùng như anh cũng cảm thấy tan nát trái tim, ôm lấy Lâm Lam, một chân anh đá Lý San rớt ra khỏi sân khấu.
Bịch!
Đầu tiên Lý San bị khí chất bức người của Diêm Quân Lệnh làm cho sợ hãi, tiếp sau đó thấy đối phương định đưa người đi nên vội vàng xông đến, kết quả là chưa nói dứt lời đã bị Diêm Quân Lệnh một cước đá bay ra khỏi sân khấu, đau đớn rên rỉ một tiếng sau đó gào quát Mao Tử và Đại Vương cùng xông lên.
Diêm Quân Lệnh nhìn hai người đàn ông cao lớn, nghĩ đến đoạn đối thoại trong điện thoại. Đôi mắt dài, hẹp vụt qua một tia tàn ác, “Tiểu Lý Tử, giúp tôi dạy cho chúng một bài học.”
“Có thể đừng gọi là Tiểu Lí Tử được không? Lí Húc buồn bực nguyền rủa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-mau-hang-dau/1294791/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.