Lâm Lam một mực ôm thi thể của bố, ngồi ngây người trông coi ở một bên, mặc dù đã trải qua việc thấy Đồng Thiên Hoa chết.
Nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là người thân nên cái chết cũng không mang lại cảm giác gần gũi.
Nhưng bố thì không giống vậy.
Bố nuôi cô lớn lên, từ lúc cô còn là một đứa trẻ mới sinh đến khi trở thành một cô gái, là người quan trọng nhất với cô trong hơn hai mươi mấy năm nay, bố là người thân duy nhất của cô, cho đến khi cô gặp lại Diêm Quân Lệnh.
Nuôi con trở thành thục nữ, đến khi con muốn phụng dưỡng nhưng người thân đã không còn.
Lâm Lam đau khổ nghĩ.
“Phải nghĩ cách, không thể để cho cô ấy như thế này mãi được.” Giả Tử Hoàn nhìn Lâm Lam, nếu cứ như vậy, bố Lâm chưa được an táng, sức khỏe Lâm Lam đã chịu không nổi.
“Chủ tịch Diêm còn chưa tới sao?” Cung Vân Hải vẫn chưa rời đi.
“Nói là lập tức đến.” Coco trả lời.
Cô ấy vừa dứt lời, Diêm Quân Lệnh một thân phong trần mệt mỏi chạy đến.
“Lâm Lam đâu?” Diêm Quân Lệnh gấp gáp, sắc mặt anh tuấn lạnh lùng, gật đầu nhẹ với Cung Vân Hải, nhìn về phía Giả Tử Hoàn: “Bên ngoài có cảnh sát, trước tiên giúp tôi ngăn cản một chút.”
“Anh đã làm gì?” Giả Tử Hoàn hoảng hốt hỏi, nhưng Diêm Quân Lệnh đã xông vào phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Lam mất hết ý chí.
“Lâm Lam... Lâm Lam...” Nhìn thấy khuôn mặt đầy vệt nước mắt của cô, Diêm Quân Lệnh bất giác nhỏ giọng.
Lúc này Lâm Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-mau-hang-dau/225090/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.