Đối phương vừa nhìn thấy Lục Hàm Chi bèn oà khóc nức nở, hoà tấu cùng tiếng khóc phát ra từ trong cái bọc kia.
Lục Hàm Chi lập tức nhận ra đứa nhỏ này chính là Vũ Văn Cầm đang bị truy nã toàn quốc, là Bồng Lai Vương vừa mới được sắc phong không lâu. Dù sao Bồng Lai Vương mới 16 tuổi, hắn vừa khịt mũi vừa đưa chiếc bọc trong lòng cho Lục Hàm Chi: “A Cầm may mắn không làm nhục mệnh, đã đưa… cháu trai… về rồi. Hu hu hu…”
Tông Nguyên đứng bên cạnh: “…”
Hắn thấy chướng mắt quá bèn bĩu môi: “Lớn đùng cả rồi mà khóc cái gì?”
Lục Hàm Chi cũng muốn cười, tuy Vũ Văn Cầm bằng tuổi Tông Nguyên nhưng lại sống như cành vàng lá ngọc trong cung, không thể sánh với Tông Nguyên đã quen chịu khổ được. Hơn nữa hắn không có chính kiến, từ nhỏ đến lớn đều sống kiểu người khác bảo sao thì hắn nghe vậy, quả thực có hơi yếu đuối. Cũng may có mẹ dạy dỗ nên tam quan của hắn còn ngay thẳng, khi hầu hết người trong cung không chào đón Vũ Văn Mân, cũng chỉ có mẹ con Nhung quý phi và mẹ con Thục phi là còn tươi cười đón tiếp hắn.
Lục Hàm Chi tiến lên gỡ bọc đồ xuống, hỏi: “Tiểu Cầm đừng khóc, nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Bồng Lai Vương khịt mũi, vừa khóc vừa thút thít nói: “Tứ tẩu… cuối cùng ta cũng gặp được huynh rồi, ta không để đại hoàng huynh thất vọng, đã đưa cháu trai trở về bình an rồi.”
Lục Hàm Chi mở bọc ra, quả nhiên là A Mãnh đang khóc nức nở. Cậu dỗ dành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-cuc-cung-cho-bao-quan-phan-dien-roi-phai-lam-sao-day/2907518/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.