**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Con đứng yên ở đây, đừng đi đâu, chờ chút nữa mẹ sẽ quay lại đón con.
”Một người phụ nữ nói với một bé trai tuổi xấp xỉ Đào Tử.
Bé trai gật gật đầu.
“Mẹ nhanh một chút nhé.
”“Yên tâm, mẹ sẽ về ngay.
” Người phụ nữ nói xong liền vội vã chạy về phía trước.
Bé trai ngồi tại chỗ chờ đợi lại chờ đợi, nhưng mãi vẫn không chờ được mẹ quay về.
Hà Tứ Hải tỉnh lại từ trong mộng, sờ sờ khóe mắt đã tràn ngập nước mắt.
“Lại nhớ lại rồi.
”Hà Tứ Hải bỗng nhiên vui lên, chính hắn cũng không biết mình vui điều gì.
Cúi đầu nhìn Đào Tử đang cuộn tròn cơ thể ngủ say trong lòng hắn.
Hà Tứ Hải cầm điện thoại nhìn giờ, vẫn chưa tới năm giờ, ngoài trời vẫn đen kịt một màu.
Nhưng Hà Tứ Hải vẫn đứng dậy xuống giường.
Đào Tử như cảm giác được lầm bầm một câu, trở mình tiếp tục ngủ say.
Nhìn Đào Tử ngủ say, khuôn mặt nho nhỏ mập mạp trắng trẻo, Hà Tứ Hải từ đáy lòng cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ.
Ít nhất, hắn vẫn còn có Đào Tử.
Hà Tứ Hải đem quần áo cũ hôm qua bỏ vào chậu, bưng đến chỗ giặt quần áo bên ngoài.
Hừng đông đến rất nhanh, Hà Tứ Hải vừa mới giặt quần áo xong, nguyên bản bầu trời vẫn một màu tăm tối giờ đã lấp lánh nắng sớm, lại là một ngày sáng sủa.
Hà Tứ Hải trở về phòng, vỗ nhẹ lên người Đào Tử.
“Đào Tử, mặt trời mọc đến mông rồi, nhanh rời giường nào.
”Đào Tử mơ màng mở mắt ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-hoat-binh-thuong-cua-mot-nhan-loai-binh-thuong/1417015/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.