**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Bà nội.
” Hà Tứ Hải vọt thẳng vào phòng bà nội.
Thuận tay bật đèn lên.
Liền thấy bà nội mặc y phục chỉnh tề nằm ở trên giường, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm trông cực kỳ an tường.
“Bà nội.
”Thế nhưng Hà Tứ Hải có dự cảm vô cùng không tốt, lại lần nữa kêu một tiếng.
Bà nội không đáp lại, cũng không mở mắt ra.
Hà Tứ Hải đi lên trước, nhẹ nhàng lay thân thể của bà một chút, vừa nói vừa khóc nức nở: “Bà nội, người dậy đi mà, chúng ta lại nói chuyện tiếp.
”Nhưng! Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ mặt bà nội, đã lạnh lẽo rồi.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, lao ra khỏi phòng, đứng trong phòng khách nhìn xung quanh.
Không có.
Hà Tứ Hải mở cửa lớn, xông ra ngoài.
“Bà nội! ” Hà Tứ Hải la lớn.
Ở trong màn đêm yên tĩnh, tiếng vọng truyền đi thật xa.
Dưới ánh trăng sáng, xuyên thấu qua ngọn cây mờ mờ ảo ảo, một bóng người cũng không có, tự nhiên cũng không có quỷ ảnh.
Hà Tứ Hải đứng trước cửa nhà, đau nát tâm can gọi vài tiếng.
Nước mắt từ gò má ào ào chảy xuống.
Khi còn bé, lúc hắn vừa mới tới nhà Hà Đào, người đầu tiên nói chuyện với hắn chính là bà nội.
Bà nội chăm sóc tỉ mỉ chu đáo với hắn.
Mà hắn lúc đó vừa tới một hoàn cảnh xa lạ, luôn cẩn thận đề phòng, tâm thần luôn kinh hoảng bất an.
Từ nhỏ đến lớn, bà nội chưa bao giờ mắng hắn, chưa bao giờ đánh hắn một lần nào, đều luôn che chở hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-hoat-binh-thuong-cua-mot-nhan-loai-binh-thuong/1417035/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.