Mới vừa vào tới cửa thôn, hắn đã nhìn thấy pháo giấy vừa được đốt xong ở bên đường.Nên không cần phải đi hỏi thăm, hắn cũng biết nhà Thang Thắng ở đâu.Trước cửa nhà Thang Thắng rất náo nhiệt, cảm giác như đang có việc vui, từng nhóm người thân bạn bè đều trò chuyện vui vẻ, giống như không có bất kỳ ai để ý tới cái chết của Thang Thắng.Chỉ có tiếng khóc tan nát tâm can từ trong phòng truyền ra mới có thể làm cho người khác biết đây là một buổi tang sự chứ không phải là có việc vui.Hà Tứ Hải đến cũng không khiến mọi người chú ý.Cô bảy dì tám, không phải tất cả mọi người đều quen biết nhau, huống hồ hiện tại rất nhiều người đi ra ngoài làm công, nhiều năm không gặp, lại càng không nhớ mặt nhau.Nhưng ở cửa chính có hai người trung niên đang ngồi thu tiền, một người thu, một người viết tên.Nhìn thấy Hà Tứ Hải, tuy nghi hoặc nhưng mặt mày vẫn đầy chờ mong.“Thu tiền?”Hà Tứ Hải có chút xúc động muốn quay người rời đi.Thế nhưng nghĩ đến năm...!lời Thang Thắng giao phó, cuối cùng vẫn ráng cắn răng chịu đựng.Nhưng muốn đào tiền của hắn, còn lâu.“Cháu tìm người, Thang Viên có ở nhà không? Cháu là bạn học của cậu ấy.”“Hà Tứ Hải?”Thang Viên vừa từ trong phòng đi ra, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy Hà Tứ Hải thì rất kinh ngạc.Thang Viên quả là phiên bản trẻ tuổi của Thang Thắng, mắt to mày rậm, lùn lùn béo béo, dáng vẻ thành thật, vẻ bi thương lộ rõ trên khuôn mặt.“Nén bi thương, mọi chuyện sẽ ổn.” Hà Tứ Hải an ủi.Việc chỉ cần không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-hoat-binh-thuong-cua-tiep-dan-gia/2030006/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.