Hai người ôm nhau một lúc, vừa ra đến cửa, Cố Tương đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
Cao Kình luôn chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô. Cô hiếm khi lộ sự chấn động ra ngoài, người bên ngoài vừa mới tiếp xúc với cô chỉ cho là cô lạnh như băng, không dễ kết bạn, nhưng có rất ít người nhìn vào ánh mắt và khóe miệng cô. Cô biết cười, cũng sẽ biết không vui, còn có cả mất mát, thỉnh thoảng khi anh hôn, cô còn có chút thay đổi khó mà đoán được. Những cảm xúc nhỏ này đều giấu rất sâu, hiện tại Cao Kình suy nghĩ, lại phát hiện mình nhớ rõ từng cử chỉ của cô.
Cô cúp điện thoại, Cao Kình ôm bả vai cô, nói: "Vậy để hôm khác ăn."
Cố Tương nói: "Anh cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Cao Kình nói: "Hiện tại anh lại có thêm thời gian để ứng phó cho đầy đủ."
Cố Tương vẫn mất mát như trước.
Cao Kình cười ôm lấy cô, dán vào gương mặt cô: "Sao?"
Cố Tương không lên tiếng.
Bờ môi Cao Kình dán sát vào mặt cô, mắt nhìn phía trước, suy nghĩ một lát nói: "Đúng rồi, nói cho em chuyện này."
"Chuyện gì?" Cố Tương hỏi.
"Em đợi một lát."
Cao Kình đi vào phòng ngủ, trong tay cầm lấy một quyển nhật ký của Cố Tương và một quyển sổ lạ. Cố Tương vươn tay muốn cầm lấy: "Còn hai quyển nữa đâu?" Cô cho rằng Cao Kình muốn trả cho mình.
Cao Kình bắt lấy tay cô, không đưa nhật ký cho cô. Anh dẫn cô ngồi vào ghế sa lon, mở nhật ký ra, nói: "Em xem,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-menh-thu-bay/2135709/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.