Thật ra sau khi Phong Tuấn một mình rời khỏi, Sở Tỳ đã không đi theo nữa, một là sợ theo quá sát sẽ xảy ra ngoài ý muốn, thứ hai là chuyện lớn như vậy gia cố mắt trận không thể nào nàng lại không hề phát giác, huống hồ Khương Ương vẫn ở bên ngoài, đến lúc đó mới theo đến cũng còn kịp.
Côn Lôn lại nghĩ đến trượng phu cùng nhi tử của nữ quỷ trong hoang viện trước đó bị đại công tử của thành chủ phủ đoạt đi rồi, nếu đã đến, thì nói với Sở Tỳ có nên thuận tiện giúp đỡ tìm người hay không. Ai biết các nàng vừa mới trà trộn vào chỗ này thì đã thấy một đội thủ vệ quân bao vây đến, cho nên mới tìm một gian phòng để ẩn nấp.
Bốn người hai tổ, nghe tiếng thở dốc trong phòng, tiếng bước chân cũng rất nhanh đã đến gần.
"Đại công tử." Đội trưởng của Thủ vệ quân rất là cung kính.
"Ân?" Động tác bên trong phòng chớp mắt dừng lại, giọng nam lười biếng vang lên.
Ánh mắt Sở Tỳ chợt lóe ánh sáng, cúi đầu nhìn Côn Lôn một chút, thấy nàng lại nháy mắt với mình, vì vậy cũng mỉm cười gật đầu một cái – là đại công tử kia, chắc là không sai. Thực sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, lần này đến hoàn toàn không uổng công phu.
"Đại công tử, có hai người lén lút xông vào trong phủ, thuộc hạ đang lục soát, không biết đại công tử có nhìn thấy hay không?"
"Không, ngươi lui ra đi, bản công tử còn có chính sự."
Chính sự? Chính sự ngươi nói không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-nhi-vi-yeu/2497164/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.