Liên cười híp mắt đem khuôn mặt dán đến: "Ngươi đánh ta a."
Khương Ương mới vừa nâng tay, vết thương phía sau lưng kéo một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng, một câu cũng nói không ra.
"Thành thật nằm đi." Liên một chưởng chụp trên....ngô, bộ ngực xem như có chút đầy đặn, nói: "Tức giận có thể làm gì? Ngươi có thể thế nào?"
Khương Ương ngay cả khí lực phản bác cũng không có, tức giận vỗ xuống giường hai cái.
"Giường có cừu oán gì với ngươi? Ngươi chụp a! Chụp nát xem ai chuẩn bị cái khác cho ngươi!" Liên cả người giống như ăn hỏa dược, nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy dáng vẻ Khương Ương ghé vào trên giường nàng liền nóng nảy, Khương Ương mới khẽ động môi, Liên lập tức nói tiếp: "Đã quên nói với ngươi, Phong Tuấn đã trở về thiên đình rồi, ngươi muốn tìm giúp đỡ a, chờ thương thế tốt rồi hãy nói đi."
Khương Ương: "...."
Liên: "Muốn nói cái gì, nói a!"
Khương Ương nửa chết nửa sống ném bạch nhãn: "Ta chỉ là muốn nói, ta khát rồi, có thể cho miếng nước hay không."
Giọng nói của nàng còn suy yếu, bạch nhãn này lại ném rất rõ ràng, lô hỏa thuần thanh.
Ngươi có bệnh, ta có thuốc.
Khương Ương dưới ánh mắt của nàng như đi trên băng mỏng mà uống nước xong, đem đầu lui vào trong chăn, chỉ chừa lại hai con mắt trộm quan sát thanh kiếm mẻ thoạt nhìn không quá thích hợp này, Liên ôm cánh tay đứng trước giường, cười như không cười nhìn nàng: "Có bản lĩnh rồi? Dùng thân thể đụng bảo tháp rồi a?"
Khương Ương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-nhi-vi-yeu/2497170/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.