Trương Dĩ Kiều cúp điện thoại, gọi video cho tôi, tôi nhấn nút từ chối.
Cậu ta nhắn tin cho tôi: “Cậu mà không bắt máy tôi sẽ tính lãi.”
Cuộc gọi video lại đến, tôi nhấn nút trả lời.
Cậu ta đang đi trên phố, dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt ngái ngủ.
Tôi chợt nhận ra, mỗi lần chúng tôi liên lạc đều bị ngăn cách bởi múi giờ chênh lệch rất lớn.
Thiết Mộc Lan
Trương Dĩ Kiều ở đầu bên kia đã thay đổi rất nhiều.
Cậu ta đã trưởng thành hơn, ánh mắt đầu mày đều toát lên vẻ chín chắn, không còn vẻ ngây thơ, non nớt như thời thiếu niên nữa.
Nhưng cậu ta vẫn rất đẹp trai.
Cậu ta mặc áo sơ mi, đeo kính gọng vàng, cách chỉnh lại kính trông giống Châu Ứng Hòe.
"Sao lúc nào trông cậu cũng xinh thế?"
"Khó trả lời lắm."
"Cậu mà xấu xí thì tốt rồi, tôi sẽ không thích cậu như vậy."
"Để tôi cố gắng."
“Đừng!” Cậu ta tiến lại gần ống kính: “Cậu cứ thế này là ổn rồi.”
Tôi cạn lời.
"Này, Lâm Hàm Thanh, tuy tôi bắt chước ăn mặc giống Châu Ứng Hòe nhưng tính tình tôi vẫn như vậy thôi.”
"Tính tình gì?"
"Không phải là không có ai thích tôi, tại tôi thích tự chuốc khổ thôi, hiểu không?"
"Không hiểu."
"Nếu cậu ở bên tôi sớm hơn thì có lẽ tôi đã chia tay cậu từ lâu rồi."
"Thật là một nhân cách khủng khiếp."
“Cậu cũng không khá hơn là mấy.” Cậu ta khịt mũi: “Cậu và Châu Ứng Hòe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-truong-hoang-da-nhan-gian-phe-lieu/1289502/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.