Sau cơn mưa, mọi thứ dường như lại có thêm nhiều sức sống hơn, hoa đua nhau mơn mởn khoe sắc, trắng xen kẽ màu xanh lam thanh thoát. Ong bướm kiều mị ve vãn hoa cỏ, dập dờn đôi cánh khỏe khoắn đua nhau hút mật, rải phấn. Những giọt nước còn đọng trên lá, trên cánh hoa yêu diễm lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Chú bướm vàng nhỏ đậu trên thành cửa sổ, rồi nhẹ nhàng nâng cánh lướt qua gương mặt trắng nõn lãnh đạm ngắm nhìn cảnh sắc lung linh bên dưới. Gió tinh nghịch lùa qua lọn tóc nâu, lật từng trang sách một.
Tịch Tuyết Nhi hít sâu lấy hương gió tươi mới rồi thở dài thườn thượt, khép lại đôi thủy thạch, tóc nâu nhẹ nhàng lên xuống theo làn gió.
"Mãi sau này, anh vẫn chẳng thể nào quên. Mùa hạ năm ấy, anh đã lạc mất em. Trên con đường sắt, dưới cái nắng như thiêu đốt của những ngày hạ chí, đôi môi em mím chặt, khẽ thốt ra những lời khiến con tim anh rỉ máu. Cõi lòng anh giờ đây đã khô héo và giá băng. Thần linh ơi! Vì sao nàng lại phải... rời xa... lìa xa... " Giọng văn như nghẹn ngào, như cảm xúc nhớ nhung của người con trai trong đoạn văn, thầy ngữ văn đứng trên bục giảng, nhập mình vào thế giới khác.
Một số ánh mắt rơi đến bóng dáng 'cành hoa bên cửa sổ', không còn sự trìu mến mà còn sự ganh ghét từ các bạn nữ. Kể từ cái ngày mà Hội trưởng Tịch Dương Thiếu Lăng đến dẫn Tịch Tuyết Nhi đi 'thử áo cưới' thì không khí trong lớp ngày càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/smile-anh-thich-nu-cuoi-cua-em/398903/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.