Con đường uốn khúc quanh co tạo cho người ta ảo giác như đang xoay tới xoay lui rốt cuộc cũng đã đến điểm cuối.
Harry khom người chui ra khỏi lối đi ướt át, bàn tay vẫn dắt giáo sư Độc dược của y một cách vững vàng.
Thứ đầu tiên chào đón họ là ánh mặt trời ấm áp hiền hòa, nhưng đối với hai người thì nó lại vô cùng chói lóa.
Cỏ xanh đung đưa qua lại theo gió, thiên nhiên tĩnh lặng vô cùng.
Một cảnh tượng quá đỗi bình thường, lại thiếu đi sự chân thực như một giấc mơ đẹp đẽ chẳng gì sánh nổi.
Bả vai Harry đã ướt hết cả, nước từ những tảng đá trên trần lối đi nhỏ giọt xuống người y, vết nước loang lổ khiến y trông có vẻ hết sức chật vật.
Chàng trai trẻ thở hồng hộc và nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó ngã ngồi xuống bãi cỏ, đợi người yêu của y (giờ hẳn là có thể gọi như thế, Harry nghĩ thầm) lên tiếng.
Bàn tay Snape mất đi độ ấm từ một người khác, lại yên ổn và tự do.
Hắn cụp mắt nhìn chàng trai trẻ tóc đen, không che giấu vẻ châm chọc trong giọng nói, cũng không giấu đi nét cười trên khóe môi: "Vẫn chưa học được cách yên phận à, Potter?"
Harry sững người trong thoáng chốc.
Y không ngờ sau khi tạm thời an toàn, câu nói đầu tiên của Snape lại là thế này.
Chàng trai mắt xanh quay lại nhìn chăm chú vào ngài giáo sư áo đen, thu lấy nét cười của hắn vào trong đáy mắt.
Harry Potter bỗng bật cười lớn, niềm hạnh phúc dường như hóa thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/snarry-fanfic-hy-vong-giua-nhung-ke-tay/2145656/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.