Sự ngọt ngào tốt đẹp của hồi ức, thường mang ý nghĩa là nỗi giày vò và đau khổ sẽ đánh úp lại ngay sau đó.
———
Cuộc lùng bắt Sirius Black chấm dứt mà không có kết quả gì.
Harry rất tò mò, rốt cuộc một chú chó mực to lớn như thế đã làm cách nào để chạy vào lâu đài sau đó lại chuồn ra ngoài mà không bị ai nhìn thấy.
Có lẽ sau này có cơ hội mình có thể hỏi chú ấy xem sao.
Thuốc Bả sói có hiệu quả đến mấy đi nữa, cũng không thể giúp một con sói hiền lành vô hại được đứng lớp dạy Phòng chống Nghệ thuật hắc ám cho mọi người được.
Nhìn thầy Snape dương dương đắc ý đứng trên bục giảng răn dạy chuyện tiến độ học tập của họ quá chậm, Harry và những bạn học khác đều cảm thấy tức giận bất bình, chỉ có điều lý do không giống nhau cho lắm.
Hogwarts có nhiều giáo sư như thế, sao lại cứ khăng khăng là thầy Snape thay thế thầy Lupin? Sao thầy Lupin lại đồng ý? Thầy ấy không nên để thầy Snape được như mong muốn! Tinh thần của nhóm Đạo Tặc không phải coi việc Snape mất hứng là niềm vui sao?
Hiển nhiên là thầy Snape đích thực rất sung sướng, ngay cả đôi mắt đen ngày thường luôn lạnh lùng giờ cũng sáng lấp lánh.
Tiếng giảng bài của hắn vẫn giống như ở lớp Độc dược, trầm thấp êm ái lại mang hàm ý uy hiếp đầy nguy hiểm.
Hắn phê bình và trừ điểm chẳng hề nương tay, thi thoảng lại châm chọc phương pháp dạy của thầy Lupin.
Chẳng biết trong lòng thầy Snape
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/snarry-fanfic-hy-vong-giua-nhung-ke-tay/2145799/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.