Cuối cùng, Tafman đặt xì gà lên cái gạt tàn, điều chỉnh tư thế ngồi của mình
một chút, mở miệng nói:
"Ta là Tafman, chú của Ophelia, quan chỉ huy hạm đội biển của Đảo Ám
Nguyệt."
Từ trong lời này, Karen biết, Ophelia đã giúp mình che giấu, nếu không Tafman
không cần thiết phải cố tự giới thiệu bản thân mình như vậy.
"Chào ông, tướng quân."
Tafman đứng người lên, đi đến trước mặt Karen, quan sát Karen, mở miệng nói:
"Đảo Ám Nguyệt chỉ dẫn một thiên tài giáng thế cho chúng ta, mặc dù nó từng
cô độc ở ngoài biển, nhưng cuối cùng, nó vẫn trở về với vòng tay ôm ấp của
Ám Nguyệt."
Karen không nói chuyện, chỉ yên lặng mà quan sát ông ta.
Tafman mỉm cười nói: "Karen, cậu có tin tưởng vào truyện cổ tích không?"
Karen vẫn như cũ không nói chuyện.
"Truyện cổ tích có thể lưu truyền xuống, đa phần đều là giả tạo, nhưng lại giả
đến nỗi làm cho người ta mê muội, nếu nói theo một cách khác, chỉ cần khiến
người ta mê muội, cũng có thể không quan tâm rằng nó là thật hay giả.
Cũng ví như... Cậu."
Karen yên lặng như cũ.
"Ta thờ phụng Ám Nguyệt, cũng kính ngưỡng tổ tiên Bernard, nhưng rất xin lỗi,
người như ta đã phiêu bạt trên biển quá lâu, thường thấy nhiều sự dơ bẩn và đê
tiện, tận mắt nhìn thấy quá nhiều sự tuyệt vọng và vô cảm.
Ta cảm thấy, tín ngưỡng là sự an ủi người ta tìm kiếm cho nỗi khổ đau của họ.
Nhưng ta thật sự không có nghĩ đến, thì ra tín ngưỡng, có thể dùng phương
pháp trực tiếp như thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1093915/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.