Thật lâu sau, phu nhân Filsher cười, bà ta nhìn xem Philomena đã bắt đầu thở
dốc, nói:
"Ta không tin tưởng cháu gái của ta chỉ chuẩn bị như thế này vì hôm nay, ngươi
chắc cũng rõ ràng, chiến trường thật sự của chúng ta là ở trong mộng, mà không
phải là hiện thực.
Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, hiện thực chính là mộng, thật ra ngươi cũng
không có cái gì để mà lưu luyến, bởi vì trong hiện thực ngươi mãi mãi cũng
không phải là đối thủ của bà nội mình."
Philomena trầm giọng nói: "Ta đã nằm mộng lâu như vậy, hiện tại, ta muốn tỉnh
lại."
Vừa dứt lời, sàn nhà bên người Philomena bắt đầu nhanh chóng rạn nứt rồi
khuếch tán ra hướng phía ngoài, đèn treo trên đỉnh đầu bắt đầu rung lắc dữ dội,
giấy dán tường bắt đầu tróc ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như cái
gương vỡ nát mà bắt đầu trở nên méo mó.
"Đừng có mơ."
Phu nhân Filsher giơ cây sáo dọc trong tay lên, đánh về phía trước.
"Ầm!"
"Phốc!"
Philomena phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp một gối xuống dướt đất.
Vốn dĩ mọi thứ đang vỡ nát, vào lúc này nhanh chóng khôi phục, cuối cùng,
biến trở về dáng vẻ ban đầu.
"Cháu gái ngoan của ta, ngươi đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và bà
nội chưa?"
phu nhân Filsher từ từ bước về hướng Philomena đang quỳ rạp trên đất, vừa đi
vừa tiếp tục nói:
"Cái này không phải là bởi vì bà nội nằm mộng lâu hơn ngươi, mà là bởi vì,
ngươi cho rằng thứ mà mình tiếp nhận từ nhỏ đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1096618/chuong-1771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.