"Ngươi còn có sau này, còn có tương lai, không bao lâu, công hàm xử lý ngươi
và ta sẽ được đưa xuống, ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm giải thể, ở trên
bàn cơm, ta sẽ chân thành mà xin lỗi ngươi.
Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều từng là cộng sự."
Bernie hạ thái độ xuống rất thấp, thật ra chuyện từ khi xảy ra cho đến lúc này,
hắn cũng đã mệt mỏi, bất kể là cơ thể hay vẫn là nội tâm.
Hắn không có niềm vui của người thắng cuộc, người trẻ tuổi trước mắt này cũng
không chịu trừng phạt của kẻ thất bại.
Đây là một trò chơi không công bằng, mình chỉ là một quân cờ, mà xem như
quân cờ, hỉ nộ ái ố của ngươi thật sự không có ý nghĩa gì, bởi vì chẳng có ai sẽ
quan tâm.
Về phần phản ứng lúc này của Karen, bộ trưởng Bernie cảm thấy đây là biểu
hiện cố chấp của người trẻ tuổi, từ chối thừa nhận thất bại và trở ngại, hắn có
thể giải thích điều này, dù gì thì có ai chưa từng trẻ tuổi?
Nhưng hắn hiểu lầm.
Karen không phải loại người thua mà không muốn trả tiền kia, mà với phong
cách xử sự của anh, thật sự nếu đến lúc thua, anh cũng có thể cư xử càng đúng
mực so với phần lớn phe thất bại.
Vấn đề ở chỗ, Karen còn chưa có thua.
Karen đứng người lên, hai tay vẫn để trong túi thần bào như cũ, cái tư thế này,
có vẻ hơi không trang trọng và quá tùy ý.
Đương nhiên, nếu như bây giờ Karen mặc một cái áo sơ mi trắng cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1097256/chuong-1986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.