"Bộ trưởng Neo."
Leon đi đến trước cửa xe, đối mặt với Neo đang ngồi trên ghế lái phụ mà hút
thuốc.
Neo chỉ chỉ đằng sau lưng, Leon chuyển ánh mắt tới, nhìn thấy chỗ ngồi sau xe
có đặt một chiếc ba lô leo núi.
Mở cửa xe, Leon mở ba lô ra, lập tức cậu ta ngập ngừng bờ môi một chút, bên
trong chứa đầy Phiếu Trật Tự.
"Bộ trưởng, đây là..."
"Đây là tiền vốn mà cậu cho ta mượn lần trước, ta trả lại cho cậu."
"Kiếm lời?" Leon hơi kinh ngạc.
Neo vẩy vẩy tàn thuốc, cực kỳ khinh thường nói: "Lên sân thượng mấy lần liên
tục, dù sao cũng phải để cho ta đắc ý một lần."
"Thế nhưng vì sao toàn là tiền (phiếu) mặt..."
"Thật vất vả mới thắng một lần, muốn tạo ra một chút sự kích thích, cho nên ta
cố ý đổi thành tiền mặt để đưa cho cậu, nếu đưa cho cậu một tấm thẻ thì ngược
cậu rất khó có cảm giác gì."
"Cảm ơn."
Leon tuổi còn trẻ đã có được một khoảng di sản lớn, còn có tiền trợ cấp của
người trong nhà, cậu ta không thiếu phiếu điểm, thậm chí những tiền tài này
cũng không cho cậu ta cảm giác an toàn, trái lại là gánh nặng, đây cũng là
nguyên nhân lúc trước cậu ta lại đưa phiếu điểm cho Neo thoải mái như vậy.
Để ở trong tay mình, còn không bằng đều thua hết.
Nhưng mà, lần này thế mà không thua, còn kiếm về càng nhiều.
"Ai..."
"Này này này, cái tiếng thở dài này của cậu thật có chút quá mức đấy."
Leon mỉm cười nói: "Rất xin lỗi, bộ trưởng, ngài còn cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1097963/chuong-2227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.