Nước trong dục trì khẽ dập dềnh.
Ngoài lớp hoa tươi rải đầy mặt nước, còn đổ thêm sữa dê vào.
A Lạc ngồi xổm bên bờ, dùng tay khuấy nước, kinh ngạc nói: “Tắm rửa mà cũng có thể tắm thế này sao.”
Sở Chiêu tựa người nơi vách hồ đối diện, nhắm mắt dưỡng thần, bật cười nói: “A Lạc, xuống thử xem.”
A Lạc lộ vẻ háo hức, lại lắc đầu: “Thôi đợi thêm một chút.”
Sở Chiêu mở mắt hỏi: “Đợi gì nữa? Không cần ngươi hầu hạ ta, trong cung còn bao nhiêu cung nữ kia mà.”
A Lạc hạ thấp giọng: “Dù gì cũng là hoàng cung, đợi tiểu thư người vững vàng ngồi lên vị trí Thái tử phi, nô tỳ lại hưởng phúc cũng không muộn.”
Sở Chiêu bật cười: “Vậy mà cũng gọi là hưởng phúc sao.” Dứt lời, nàng đứng dậy bước sang hồ nước sạch bên cạnh để tráng người.
A Lạc đứng dậy, đoan trang gọi: “Người đâu.”
Vài cung nữ nối đuôi nhau bước vào, lau người, mặc y phục cho Sở Chiêu đã tắm rửa xong, rồi vây quanh nàng ra ngoại thất ngồi xuống chải đầu.
“Sao chưa thấy A Vũ?” Sở Chiêu hỏi.
Cung nữ còn chưa kịp đáp, Tiêu Vũ đã từ bên ngoài chạy vội vào.
“Tỷ tỷ!” cậu bé gọi.
Sở Chiêu mỉm cười: “Đang nhắc tới A Vũ đó.”
Tiêu Vũ dừng lại trước gương đồng, nhìn nàng chải tóc: “Ta tính thời gian, tỷ chắc là tắm xong rồi.”
Từ khi vào hoàng thành, Tiêu Vũ vẫn không rời nửa bước, buổi tối không ngủ bên cạnh thì liền giật mình tỉnh giấc, không sao ngủ lại được. Sở Chiêu hiểu, đứa trẻ đáng thương ấy chỉ trong một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-hau-hi-hanh/2860460/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.