Edit: Leo
Càng đi sâu vào rừng cây, mặt đất càng thêm ẩm thấp. Mặt trời trên đỉnh đầu bị cành lá thật dày bao trùm, giữa ngày hè nóng bức lợi ích duy nhất là tạo ra bóng mát.
Bóng dáng bay vút của Phượng Tây Trác đột nhiên dừng lại, cúi thấp người, nghiêng tai dán sát mặt đất lắng nghe.
Nàng xuất thân lục lâm, nghe tiếng đoán hướng là bản lĩnh giữ nhà. Nhưng lúc này tiếng người nghe được không chỉ ở một chỗ, nếu lấy nàng làm trung tâm, chung quanh rừng ít nhất năm nơi có người.
Hoàng thúc thấy nàng đứng lên, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Phượng Tây Trác nói: “Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, chúng ta đến đại bản doanh trước.” Dứt lời, lao về hướng có tiếng bước chân và tiếng vó ngựa nhiều nhất. Luận khinh công, thiên hạ này hiếm người là đối thủ của nàng, nếu dùng toàn lực, Hoàng thúc chắc chắn sẽ rơi lại phía sau, bởi vậy nàng cố ý trì hoãn bước chân, để hai người bảo trì khoảng cách ba bước không xa không gần.
Lại đi về phía trước, cây rừng ngược lại trở nên thưa thớt. Ánh mặt trời đã có thể xuyên qua những tán lá, từng chùm tia sáng chiếu xuống lá non lấp lánh ánh bạc, vô cùng long lanh.
Phía trước đã có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, Phượng Tây nhảy lên trên cành, mượn phản xạ của ánh mặt trời để che dấu thân mình, nhanh nhẹn bay qua bay lại trên đỉnh đầu những người đó.
Khinh công của Hoàng thúc đã là cao nhất trong ba hộ vệ, nhưng vẫn cảm thấy cố hết sức mới theo kịp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-ngu-phung-thien/2551387/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.