Trong khoang thuyền tràn ngập hương trà, khói bay mờ mịt, tất cả mọi người không nói gì, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Sở Sở không khỏi nhớ lại một bài từ nhẹ giọng ngâm nga:
“Nghe mưa tuổi trẻ lầu ca thượng
Đuốc đỏ mờ la trướng
Nghe mưa tuổi tráng khách thuyền rong
Sông rộng mây rà
Tiếng nhạn vẳng tây phong
Nghe mưa nay ở phòng tăng vắng
Tóc đã phơ phơ trắng
Buồn vui ly hợp thảy vô tình
Mặc sức ngoài thềm
Nhỏ giọt tới bình minh”
(Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Thính vũ 虞美人其一-聽雨 • Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Nghe mưa – Tưởng Tiệp)
Khang Hi cười một tiếng chỉ vào Sở Sở nói:
“Nhìn nha đầu con mới chỉ mới 17 tuổi lại cảm khái tới như vậy.”
Mọi người cười nhẹ, Lý Quang nói:
“Bài thơ Ngu Mỹ Nhân của Trúc Sơn tiên sinh này thật sự không thích hợp với cách cách, ngược lại rất hợp với vi thần: nghe mưa nay ở phòng tăng vắng; tóc đã phơ phơ trắng.”
Sở Sở nói:
“Không phải con phát cảm khái, chỉ là ý cảnh bây giờ, không lý do liền nhớ lại bài thơ này thôi. Phải nói con thích nhất là đêm mưa bay bay như vậy, có câu nói là: “Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió; ngựa sắt băng sông mộng vấn vương”*, con vẫn tương đối thưởng thức Lục Phóng Ông.”
*Lục Du (1125-1210) tự là Vụ Quan, người đời Nam Tống, quê ở Sơn Âm (nay thuộc tỉnh Chiết Giang),cùng thời với Nhạc Phi, Tần Cối. Ông là một nhà thơ lớn đã từng được người xưa suy tôn là Tiểu Lý Bạch. Là nhà nho nhưng tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-so-o-thanh-trieu/2612192/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.