Edit: Aya Shinta
Beta: Kỳ Vân
Bên Mộng Nhã bị các chiến sĩ đã quen biết từ trước vây xung quanh.
Còn Vương Lâm đến đây gọi Mộng Nhã đã vô cùng sốt ruột.
Mệnh lệnh của Thiếu tướng đưa cho gã rõ ràng là --
[ Lặng lẽ dẫn Bạch Mộng Nhã tới, không được kinh động đến bất kì người nào.]
Nhưng bởi vì khí chất Mộng Nhã lơ đãng toát ra.
Đã hấp dẫn vô số người vây xem.
Biểu hiện lúc này của cô hoàn toàn không giống như là một người bộ đội đặc chủng.
Mà là một cô gái yếu đuối ăn mặc quân trang.
Làm người khác muốn thương yêu, bao bọc.
Càng làm cho những bộ đội đặc chủng suốt ngày lăn lộn với một đám đàn ông trìu mến hơn.
**
Vương Lâm gấp đến mức muốn giậm chân.
Thế nhưng đối với một đám có thân thủ cũng không kém bộ đội đặc chủng này, gã... Chỉ có thể coi là một tên gà mờ vô dụng.
Dù sao thì gã cũng mới vừa từ tầng dưới chót được đề bạt lên.
Còn chưa trải qua chiến đấu.
Hoàn toàn không phải là đối thủ của những tên mang theo sát khí trên người kia.
**
Trên lầu hai, Thiếu tá chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nhìn tiếp nữa.
"Cũng coi như thông minh."
Môi mỏng phun ra bốn chữ.
Ngoại trừ Lục Minh, phỏng chừng cũng chỉ có Mộng Nhã mới biết hàm nghĩa của bốn chữ này thôi.
Vào lúc này, cũng không biết có phải là trực giác của Mộng Nhã hay không.
Cô giương đôi mắt lóng lánh hơi nước, nhìn về phía lầu hai.
Nhưng nơi đó ngoại trừ tấm kính phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/429173/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.