“Đa tạ điện hạ.”
Tạ Cẩn khoanh chân quỳ xuống, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, một chút suy yếu cũng không biểu lộ ra.
Thẩm Nhiêu lo lắng liếc mắt nhìn hắn, lập tức cầm cái ghế của mình kéo tới, nói: “Đã tìm được Cao Châu chưa?”
Tống Dụ suy nghĩ một hồi mới biết được người nàng nói là ai, nói: “Người tỷ nói là người hộ vệ tỷ đúng không? Tìm được rồi, nhưng mà thần chí nàng mơ hồ, không nhận ra ai.
Ta tạm thời để quân y cho nàng chén thuốc ngủ, để nàng tạm thời chỉ có thể ngủ mê man ở thời điểm này.”
Cao Châu là người đã ở cùng mình thời gian dài như vậy, nói không lo lắng là giả.
Thẩm Nhiêu thở dài, cẩn thận hồi tưởng tình huống hôm qua, nói: “Hôm qua tập kích ta chính là Đại Tế Ti Cáp Đặc tộc Mông Địch, chiêu thức của nàng dùng rất quỷ dị.
Nếu ở Trung Nguyên không tìm được biện pháp chữa khỏi cho Cao Châu, sợ là phải đi tìm vị Đại Tế Ti này để tìm cách chửa rồi.”
Tống Dụ tuy đối với người xa lạ không thèm để ý nhưng thấy Thẩm Nhiêu để bụng như vậy cũng liền đem việc này đặt trong lòng, nói: “Sự tình Độc Lang quân xuất hiện lần này là do ta thất sách, suýt nữa hại các ngươi.
Nhưng tỷ lần này gặp nguy không loạn, còn ứng đối thoả đáng, hung hăng phản kích mạnh mẽ, thật sự là rất tuyệt.”
Đến mức quân đội Đại Ninh khi đối phó với Độc Lang quân cùng Man Hùng quân kia gần như không phí chút sức nào.
Lần này đại thắng, công lao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-sinh-ton-cua-nu-thu-phu/1640413/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.