Chỉ là đau đớn mà thôi, đau nơi thân thể sao thể sánh bằng nỗi đau trong lòng? Căn bản chẳng đáng nhắc đến.
Một tia bạch quang rọi xuống gò má nàng, song lại chẳng mang theo cảm giác bỏng rát, trái lại, một luồng ấm áp từ tim lan ra rồi chảy khắp tứ chi bách hải. Trong mắt người ngoài, chỉ thấy tựa như tiên điểu dang cánh, tung rải từng cánh lông trắng muốt, hóa đạo hàn quang kia thành cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua.
Chúng nhân đều sững sờ kinh hãi, không thốt thành lời. Ngay cả Ninh Phất Y cũng trừng to hai mắt, nhìn lòng bàn tay mình chợt trở nên trong suốt như ngọc tuyết.
Trong thân thể nàng từ bao giờ lại có được một luồng lực lượng xa lạ đến thế?
Bất quá còn chưa kịp vận lực truy xét, dòng nước ấm nơi tim đã tan biến, lặng lẽ như chưa từng tồn tại.
"Chuyện này là..." Bình Dao trưởng lão vừa mở miệng, đã bị một thanh âm nhàn nhạt cắt lời.
"Bình Dao trưởng lão." Người nọ cất giọng, bước lên một bước, ánh sáng liền soi nghiêng bên má nàng.
Thân ảnh áo trắng ấy như đã đứng trong bóng tối từ lâu, toàn thân ẩn dưới màn u ám, đến giờ mới cất bước tiến ra, để lộ dung nhan khiến chúng nhân không khỏi chăm chú nhìn theo.
Bình Dao trưởng lão vội đặt tay lên ngực, cúi đầu hành lễ: "Thỉnh Thần Tôn chớ chê cười, chuyện của Phất Y nàng..."
"Không sao." Chử Thanh Thu cất lời, ánh mắt dừng lại nơi Ninh Phất Y, ánh nhìn ấy như mang theo thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-tay-trang-cua-ma-ton-phan-dien/2889133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.