Đôi môi dưới ánh đèn mơ hồ dịu dàng, hương dược thảo nhàn nhạt thoáng lẩn vào khứu giác, khiến cổ họng Ninh Phất Y khô khốc, nàng khẽ nuốt nước miếng, nghiêng đầu cúi xuống.
Cảm giác ngọt mềm lan tỏa, khiến nàng nhớ đến vị kẹo mạch nha thời thơ ấu từng nếm qua, hương vị ấy vừa chạm vào liền khiến nàng tham lam tiến sâu hơn một chút. Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng rên khe khẽ bật ra từ đôi môi đối diện, lòng bàn tay nàng đã chạm nhẹ lên bờ vai kia.
Kỳ thực bao ngày qua, hai người vẫn luôn kính cẩn giữ lễ, tương kính như tân, tiếp xúc thường nhật nhiều nhất cũng chỉ là bầu bạn. Giờ phút này, Tô Mạch bỗng nhiên bước thêm một bước, khiến tâm thần Ninh Phất Y như trôi dạt vô bờ không có giới hạn.
Tô Mạch quá đỗi mềm mại, không phải nhu nhược yếu ớt, sự mềm mại của nàng như nhành liễu tung bay, như thể bất cứ lúc nào cũng tan biến trong gió. Ninh Phất Y không dám để lộ dù chỉ một phần nào sự hung liệt điên cuồng trong mình.
Còn Tô Mạch thì ngón chân co lại, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Nàng vốn không quen để người khác lại gần đến vậy, cả người run rẩy căng cứng, bàn tay đặt trên vai Ninh Phất Y bất giác siết chặt, bóp đến mức khiến đối phương hít ngược một hơi, buộc phải rời khỏi môi nàng.
Cả hai thở dồn dập hơn vài phần, Ninh Phất Y cúi đầu nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của Tô Mạch, khẽ cong môi cười, tay trái ôm eo nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-tay-trang-cua-ma-ton-phan-dien/2889229/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.