Editor: Lemon
Nhiếp Hà cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Giống như khi còn nhỏ cô cũng từng mơ, cô mơ thấy chính mình thành một con sứa, ở trong biển tự do bơi qua bơi lại.
Biển rất lớn rất lớn, chỉ có một con sứa là cô.
Hiện tại cô cũng bị một đồ vật mềm mại giống như nước bao bọc lấy, nhẹ nhàng nổi trong không trung, tùy ý nó mang mình di chuyển.
Toàn thân cô đều thả lỏng lại, quên mất mới vừa rồi còn đang đấu tranh giành sự sống mãnh liệt, hiện tại cô chỉ muốn tiếp tục thả lỏng.
Không biết trôi nổi bao lâu, ngực Nhiếp Hà bị đau nhức bừng tỉnh.
Cô ôm ngực, mở mắt ra phát hiện mình bị bao bọc trong một quả cầu màu tím trong suốt, ánh sáng trên quả cầu lúc này đang chậm rãi trầm xuống, nơi xa là một mảnh đen nhánh, chỉ có nơi gần quả cầu mới được chiếu sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy cá du màu đỏ.
Ngực đau đớn làm Nhiếp Hà nhịn không được khóe mắt ứa nước mắt, cô một tay đỡ quả cầu, một tay bắt lấy quần áo của mình, đau đến sắp ngất.
Nhiếp Hà không biết bản thân giây tiếp theo có phải hay không lại muốn ngất xỉu đi, nhưng cũng may cơn đau đớn chỉ giằng co trong chốc lát liền như nước biển thuỷ triều xuống dần dần giảm bớt.
Nhiếp Hà thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh giữa trán, lúc này mới có sức lực chú ý tới tình cảnh hiện tại của mình.
Ánh sáng quả cầu không ngừng yếu đi, Nhiếp Hà không biết phía dưới có mặt đất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-yeu-duong-cung-phi-nhan-loai/1904954/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.