Bên ngoài cửa sổ là màn đêm.
Bên trong thì đèn đóm sáng rực và không khí tràn đầy tĩnh lặng.
Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh ta nhìn cô như được ngâm trong băng lạnh.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận, cây bút máy màu đen nằm im bên cạnh.
Tay Trình Lạc nắm chặt thành quyền, khuôn mặt xinh đẹp dần dần tái nhợt.
Cô ngước mắt lên, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt ra với giọng khàn khàn: “Vân Lý…”
“Ký đi, đối với cô hay với tôi cũng đều tốt cả.”
Giọng nói của anh lành lạnh, gần như là vô cùng tàn nhẫn.
Cùng với những lời này được nói ra, Trình Lạc cảm thấy mình như bị người ta đâm một dao vào ngực, máu tươi đầm đìa, đau đớn đến tận xương tủy.
Cô cắn chặt răng, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, mở miệng nói: “Em sẽ không ký, anh cứ chơi bời ở bên ngoài như thế nào cũng được tùy anh, nhưng vị trí bà Tô… Chỉ có thể là em.”
Cô nói xong, Tô Vân Lý nở nụ cười, là nụ cười giễu cợt, cũng là khinh thường.
“Trình Lạc, có phải cô đã hiểu lầm gì đó rồi không?” Tô Vân Lý nhìn thẳng vào cô: “Hôn nhân của tôi và cô vốn là một cuộc giao dịch. Tôi cho cô sự nổi tiếng, cô thì cho tôi một gia đình. Hiện giờ giao dịch đã được hủy bỏ, cô và tôi ai về nhà nấy, không ai nợ ai cả.”
Trình Lạc giữ chặt váy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, những sợi tóc rơi xuống tán loạn, đôi mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768473/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.