🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm.

Bên trong thì đèn đóm sáng rực và không khí tràn đầy tĩnh lặng.

Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh ta nhìn cô như được ngâm trong băng lạnh.

Trên bàn đặt một bản thỏa thuận, cây bút máy màu đen nằm im bên cạnh.

Tay Trình Lạc nắm chặt thành quyền, khuôn mặt xinh đẹp dần dần tái nhợt.

Cô ngước mắt lên, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt ra với giọng khàn khàn: “Vân Lý…”

“Ký đi, đối với cô hay với tôi cũng đều tốt cả.”

Giọng nói của anh lành lạnh, gần như là vô cùng tàn nhẫn.

Cùng với những lời này được nói ra, Trình Lạc cảm thấy mình như bị người ta đâm một dao vào ngực, máu tươi đầm đìa, đau đớn đến tận xương tủy.

Cô cắn chặt răng, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, mở miệng nói: “Em sẽ không ký, anh cứ chơi bời ở bên ngoài như thế nào cũng được tùy anh, nhưng vị trí bà Tô… Chỉ có thể là em.”

Cô nói xong, Tô Vân Lý nở nụ cười, là nụ cười giễu cợt, cũng là khinh thường.

“Trình Lạc, có phải cô đã hiểu lầm gì đó rồi không?” Tô Vân Lý nhìn thẳng vào cô: “Hôn nhân của tôi và cô vốn là một cuộc giao dịch. Tôi cho cô sự nổi tiếng, cô thì cho tôi một gia đình. Hiện giờ giao dịch đã được hủy bỏ, cô và tôi ai về nhà nấy, không ai nợ ai cả.”

Trình Lạc giữ chặt váy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, những sợi tóc rơi xuống tán loạn, đôi mắt đỏ quạch nhìn anh, trông vô cùng nhếch nhác.

Cô rất rõ Tô Vân Lý là loại người thế nào, cao quý kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình, thành trì ở sâu trong trái tim anh luôn có một người, nhưng người đó không phải là cô…

Cho dù như vậy…

Trình Lạc vẫn yêu anh sâu sắc, cho dù có chết đi cũng không muốn tách khỏi người đàn ông này.

“Vân Lý…” Trình Lạc đứng dậy, đi tới quỳ trước mặt anh, ngón tay lạnh như băng dè dặt kéo góc áo của anh.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nước mắt rơi xuống lã chã: “Nếu chúng ta ly hôn thì Nhu Nhu phải làm sao bây giờ? Thằng bé còn nhỏ, không thể không có bố. Em cầu xin anh, em không ngại việc của anh và Triệu Vi Ninh, thật sự không ngại, anh đừng bỏ em, em cầu xin anh…”

Tô Vân Lý rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đã từng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo tự phụ, lúc này đây đã trở nên vừa hèn mọn vừa xấu hổ. Đôi mắt mang theo vẻ cầu xin kia càng khiến anh chán ghét vô cùng.

Tô Vân Lý gỡ tay của cô ra, lạnh lùng nói: “Vi Ninh để bụng.”

Trái tim Trình Lạc hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

Anh lại nói thêm, biểu cảm trên mặt càng hờ hững: “Con trai? Cô từng qua lại với nhiều người đàn ông như vậy, ai biết đứa trẻ ấy có phải là con của tôi hay không!”

Nói xong, Tô Vân Lý đứng dậy, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ngạo.

“Ký hay không ký tùy ý cô. Chỉ có điều tôi có chuyện muốn thông báo cho cô, ngày mai Vi Ninh sẽ dọn tới đây sống, trước lúc đó, tốt nhất là cô nên dẫn con của mình rời khỏi đây. Bằng không thì tôi không ngại dùng thủ đoạn đặc biệt đâu.”

*

Ký ức dừng lại ở đây.

Trình Lạc nằm ngửa trên giường, hai con mắt nhìn thẳng lên trần nhà ố vàng.

Những hình ảnh trong đầu này đến từ chính người đã xuyên không chiếm lấy cơ thể cô.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, có một số thứ từ lâu đã không còn rõ nữa.

Cô láng máng nhớ ra là mình vừa đoạt giải, sau đó vừa tỉnh ngủ thì liền có cảm giác mình đi tới một thế giới lạ lẫm. Đó là một thế giới hỗn độn, trời đất nối liền, vạn vật hư ảo, trước mắt đều là bầu trời mênh mông, mà cô bị mắc kẹt trong một quả cầu nho nhỏ, trôi dạt tự do không mục đích ở khắp nơi. Mãi cho đến khi Bàn Cổ* thức tỉnh, khai thiên lập địa, trải qua ngàn năm trôi dạt tự do, Trình Lạc được sinh ra thế gian, trở thành con Rồng chân thật đầu tiên và là sự sống duy nhất trong thế giới nguyên thủy.

(*Bàn Cổ là thần tạo ra vũ trụ trong thần thoại TQ)

Lại về sau, đất trời khôi phục, vạn Thần giáng thế, Trình Lạc trở thành Bà Tổ của hồng hoang, thành Thần trên các thần.

Bởi vì tuổi tác rất cao, lại không có ai có thể địch lại, Lão tổ Trình Lạc sinh sống tại nơi tận cùng của trời đất, sống một cuộc sống dưỡng già nhàn nhã và lười biếng.

Cho đến ngày hôm nay, sau khi tỉnh dậy, cô lại phát hiện mình đã trở về.

Trình Lạc thầm thở dài, cô còn nhớ rõ lúc trước vì sợ thời gian trôi qua quá lâu mà cô sẽ đánh mất đoạn ký ức này, vì thế cô gửi đoạn ký ức của đời này vào trong hồ ký ức, để đến khi không có việc gì thì tới xem xem, hay tạm thời dùng để giải tỏa sự buồn chán.

Chẳng qua là có làm sao thì cô cũng không ngờ rằng sau khi mình rời đi sẽ bị cô gái khác chiếm lấy thân thể, hơn nữa còn khiến cho mọi việc rối tung lên.

Trình Lạc chậm chạp đứng từ trên giường dậy, đảo mắt đánh giá xung quanh căn phòng này.

Đây là căn phòng thuê tạm thời, đã nhỏ hẹp lại còn dơ bẩn, nhất là mùi ẩm thấp bốc ra từ nhà vệ sinh, lập tức khiến cho ấn đường của Lão tổ cau lại.

Cô nâng cánh tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, sau đó cầm lấy cái gương nhỏ ở trên bàn để xem kỹ lại dáng vẻ hiện tại của chính mình.

Trình Lạc là một người đẹp muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, hễ ai gặp qua cô đều phải cảm thán một câu về nhan sắc của cô, nhưng chỉ qua một tháng ngắn ngủi, người phụ nữ trong gương đã bị hành hạ đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Mái tóc dài tán loạn, những sợi tóc khô xơ xác, làn da trắng nõn của ngày xưa lúc này đã không còn chút bóng mịn gì, lại còn hiện lên một lớp vàng sáp không bình thường. Chẳng biết là mấy ngày rồi cô chưa uống nước mà đôi môi đã trở nên khô khốc và rướm tơ máu.

Cô tiếp tục cúi đầu nhìn lại mình, quần áo trên người đã bốc mùi hôi từ lâu, nhăn nhăn nhúm nhúm bao bọc lấy cơ thể, có thể nói là không có chút hình tượng nào.

Trình Lạc tự tìm kiếm trí nhớ trong đầu, trong bốn năm thân thể bị chiếm lấy, người xuyên vào này đã kết hôn bốn lần, mỗi một cuộc hôn nhân đều có kết thúc thê thảm, đến lượt Tô Vân Lý, anh ta thậm chí còn hủy hết thiện cảm mà ngày trước Trình Lạc đã để lại cho công chúng.

Trên mạng dùng từ để nhận xét về cô từ “Diễn viên tài năng” đã biến thành “Giày rách” hay “Xe buýt mà mọi người đều có thể lên”. Các nhà phê bình phim thì nói cô đã đánh nát một ván bài tốt.

Đúng thật rất nát.

Chỉ cần người xuyên tới có chút thông minh thì sẽ biết lợi dụng ưu thế của cô, dù cho không thể trở thành hoa thơm lưu danh thế giới, cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng người người đuổi đánh như hiện tại.

Hiện giờ thứ duy nhất khiến cho cô vui vẻ chính là khi cô quay về có mang về một chiếc nhẫn thần mà Thần Thanh Long đã từng tặng cho cô. Bên trong chứa một ít linh thạch và mấy cây thảo mộc để cho linh thú ăn.

Tuy rằng trong chiếc nhẫn thần không có bao nhiêu thứ thiết thực, nhưng được cái nó trông cũng khá đẹp.

Trình Lạc nhắm mắt lại, thử vận khí, cảm nhận được chân khí từ hai mạch nhâm đốc truyền đến toàn bộ cơ thể. Tuy bây giờ thân thể này vẫn chưa thể tu luyện về dáng vẻ ban đầu được, nhưng việc tăng cường sức khỏe, làm đẹp dưỡng nhan vẫn không có vấn đề gì.

Nhưng mà…

Cái mùi ẩm thấp kia không có cách nào khiến cô bình tâm tĩnh khí được.

Trình Lạc mở mắt ra, bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt đen trong suốt.

Đầu củ cà rốt không lớn nằm sấp ở trên giường đang ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt nhút nhát vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.

Lông mi Trình Lạc run rẩy, cô nhớ tới đây là đứa trẻ mà người xuyên qua thế chỗ cô thuận tiện sinh ra.

Không phải là cô chưa từng chăm sóc con nít, mà ngược lại từng chăm sóc rất nhiều, ví dụ như một trong bốn Thần là Thần Thanh Long, hay Thần có chiến tích hiển hách là Ứng Long. Cầu* út hay là Giao Long có tính tình không tốt lắm, đều được cô nuôi lớn ở vùng đất của Rồng.

(*Rồng non có sừng.)

Tuy nhiên, cuối cùng thì giữa Rồng và con người luôn có sự khác biệt, cô có thể tùy tiện ném một con Rồng từ Long địa ra bên ngoài bầu trời, dù sao cũng không chết được. Nhưng nếu ném đứa bé này từ trên lầu xuống… Sợ là sẽ không thể sống sót nổi.

Huống chi…

Trình Lạc đặt đầu ngón tay vào ấn đường của đứa bé, đứa trẻ này phát triển không quá hoàn thiện.

Cảm nhận được sự đụng chạm, đứa trẻ sợ tới mức run cầm cập, chân không ổn định, bịch bịch một tiếng té ngồi trên mặt đất, cũng không khóc, chỉ uất ức giương to mắt nhìn cô.

Đuôi lông mày của Trình Lạc nhếch lên, lúc im lặng, cô nghe thấy từng tiếng ùng ục.

Tiếng động này từ bụng của đứa trẻ truyền đến, lại chỉ trong chốc lát, bụng của cô cũng truyền đến âm thanh giống như vậy.

Trình Lạc nở nụ cười, cảm thấy rất mới mẻ.

Lúc mới vừa phá vỏ đi ra, thứ Trình Lạc ăn là tinh khí của trời đất, sau này thế gian có sinh mệnh thì cô uống nước suối ngọt, về sau kiêng cữ không ăn cũng không cảm thấy đói bụng, hơn nữa bụng của Rồng thật sự rất yếu, đến quả bàn đào của Vương Mẫu cũng ghét bỏ.

Loại cảm giác đói bụng như giờ đây khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị.

Trình Lạc bế đứa trẻ lên giường, sau đó đứng dậy mở cửa sổ.

Hiện tại là đêm khuya, chỉ nhìn thấy ánh đèn neon lập lòe xa xa.

Trình Lạc nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận chúng.

[Vạn vật thế gian, hãy lắng nghe giọng nói của ta.]

Tiếng động xào xào xạc xạc trong bóng đêm truyền tới, không bao lâu sau, vài con mèo hoang tập trung lại ở trên ban công.

Trình Lạc mở mắt ra, đứng trước con mèo hoang có bộ lông thưa thớt ở trước mắt, cô chìm vào im lặng.

“Meoooo~~”

Chị muốn làm con sen hốt shit của tôi à?

“Meoooo~~”

Loài người chị gọi tôi?

“Meoooo~~”

Chị muốn cho tôi cá nhỏ à?

Trình Lạc: “…”

Thấy bọn nó như thế, cũng không có cách nào tìm đồ ăn tới cho cô.

Trình Lạc vung tay lên đuổi đám mèo hoang được gọi tới, một lần nữa đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu nhìn về phía đứa trẻ đang cắn đầu ngón tay ở trên giường.

Cô có thể nghe được giọng nói của vạn vật, nhưng mà tiếc rằng cô không nghe hiểu được tiếng nói của trẻ sơ sinh.

Sao cô có thể biết được suy nghĩ trong nội tâm của người khác chứ, cũng không thể đoán ra suy nghĩ của trẻ nhỏ.

Cho dù Trình Lạc có chạm vào đứa bé, cũng chỉ nhìn thấy một mảng mã lộn xộn.

“Nhóc tên là… Nhu Nhu?”

Cô mở miệng, âm thanh khàn khàn phát ra có phần lành lạnh.

Miệng của Nhu Nhu bặm lại, tiếp tục gặm ngón tay, không nói chuyện.

Trình Lạc im lặng lần nữa, căn cứ vào tình hình hiện tại, xem ra cái người tên là Tô Vân Lý kia chắc chắn không thừa nhận đứa con Tô Nặc này. Cho dù cô đưa đứa trẻ này đến nhà bọn họ, kết cục cũng vẫn là quay về thôi, nếu không thì cũng ném thẳng vào cô nhi viện.

Thật ra Tô Vân Lý nói cũng không sai, người xuyên qua là người lẳng lơ phù phiếm, dùng thân thể của mình quan hệ với nhiều đàn ông, ai biết được đứa trẻ này có phải là máu mủ ruột rà của Tô Vân Lý hay không.

Cô nhìn chằm chằm Nhu Nhu, nói: “Đêm nay không ăn cơm, con có đồng ý không?”

Nhu Nhu nghiêng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch.

“Cô nói như vậy không phải là đang trưng cầu ý kiến của con, mà là thông báo đấy.”

Nhu Nhu chớp chớp mắt, miệng nhếch lên, nở nụ cười.

Nụ cười sạch sẽ, má lúm đồng tiền rất sâu, có chút đáng yêu.

Trong lòng Trình Lạc khẽ rung động, bỗng nhiên cô nhớ tới Cầu luôn quấn bên chân cô làm nũng, nhất thời mềm lòng, không nhìn thằng bé nữa.

Cô xoay người đi vào phòng bếp chật hẹp, mở tủ lạnh ra tìm kiếm một vòng, cuối cùng chỉ tìm được một hộp sữa bò, cúi đầu xuống nhìn dưới đáy hộp, vẫn chưa hết hạn.

Nhưng giờ phút này cô lại lâm vào tình trạng khó khăn, sữa bò này… Hâm nóng bằng cách nào ấy nhỉ?

Những đồ điện gia dụng… Đều phải dùng như thế nào ta?

Cô làm đồ cổ quá lâu, ngoại trừ một chút trí nhớ căn bản ra thì cô đã hoàn toàn quên sạch cách sử dụng những thiết bị điện này.

Suy nghĩ một chút, Trình Lạc lại mở cửa sổ ra, gọi đám mèo hoang kia tới lần nữa.

Trình Lạc rũ mắt nhìn mèo hoang: “Giúp tao hâm nóng một ly sữa bò.”

Không phải hỏi ý kiến, mà là mệnh lệnh.

Mèo hoang: “…”

Mèo hoang: “???”

CMN con người này… Có bệnh à???

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.