Trình Lạc không có cảm xúc đối với trẻ con loài người, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Theo như Trình Lạc thấy, sinh mạng yếu ớt đó không thể nào chịu nổi một đòn. Bọn chúng nhỏ yếu, lại không thông minh, ăn uống tiêu tiểu còn phải có người khác đến chăm sóc, không giống như rồng con, cho dù không có ai quan tâm vẫn có thể sống rất tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Lạc quyết định đưa đứa trẻ này ra bên ngoài.
Từ trong tàn dư kí ức của cô, đứa trẻ này phần lớn không phải là con của Tô Vân Lý đâu. Khoảng thời gian mà người xuyên không qua lại với Tô Vân Lý, lúc đó vẫn còn đang lằng nhằng không dứt với chồng cũ, cũng đã phát sinh ra quan hệ x.ác th.ịt.
Nhưng nếu như tùy tiện đi tìm đối phương thì đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Điều này khiến cô cảm thấy hơi phiền.
Sau khi đến nơi tận cùng của trời đất, Trình Lạc đã không còn vì bất cứ chuyện gì mà cảm thấy ưu sầu nữa. Cho dù trời có sập xuống thì cũng có những thần tiên khác gánh, nhưng hiện tại cô lại phải lo lắng những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Quả nhiên vẫn là làm Lão tổ tốt hơn.
Trình Lạc nghĩ đến đây, không khỏi khẽ thở dài.
Lúc này sắc trời đã tối, ánh sao thưa thớt tô điểm trên bầu trời đêm, bên ngoài cửa sổ vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu truyền đến, vô cùng thanh tĩnh.
Cô liếc nhìn căn phòng bừa bộn, xắn tay áo lên, lần mò tìm cách quét tước.
Cô vừa mới lau xong được cái bàn thì Nhu Nhu chịu đói cả một ngày ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc oà lên, tiếng khóc vừa vang vừa chói tai.
Trình Lạc liếc nhóc một cái, lại cầm chiếc chổi ở bên cạnh lên, bắt đầu quét nhà.
Đợi đến khi cô quét nhà xong, Nhu Nhu ở một bên khóc mệt chả còn tí sức nào, lại cắn đầu ngón tay, nức nở thút tha thút thít, vô cùng uất ức nhìn cô.
Chính vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Nhu Nhu ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền kìm lại nước mắt, nằm trên xe đẩy, chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía cửa ra vào.
Trình Lạc bỏ cây chổi trong tay xuống, đi đến mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một thím hơi béo, dáng vẻ vô cùng thân thiện và dễ gần.
“Cô là người hôm qua mới chuyển đến đúng không? Tôi là chủ nhà, hôm qua vừa hay không có ở nhà, nên cũng không qua đây chào hỏi cô được.” Vừa nói, thím chủ nhà vừa đánh giá Trình Lạc từ trên xuống dưới.
Trình Lạc của hiện tại khác hẳn so với Trình Lạc quyến rũ xinh đẹp trước đây.
Trình Lạc cao 1m79, vốn xuất thân người mẫu với vòng eo mềm mại, thế nhưng giờ cô đã tàn tạ không còn chút cảm giác của người đẹp nào cả, béo lên thì không nói làm gì, da dẻ còn ảm đạm, vàng vọt, không ai thể nhận ra nổi cô chính là ảnh hậu Trình Lạc của trước kia.
Thím chủ nhà không hay lên mạng, tất nhiên không biết cô là ai, bà ấy cười lim dim nói: “Tôi lớn hơn cháu, cháu gọi tôi thím Yến là được.”
Đang nói, thím chủ nhà liền chú ý đến Nhu Nhu đang cắn ngón tay ở sau lưng Trình Lạc.
Nhu Nhu sinh ra rất thanh tú đáng yêu, mái tóc vừa mềm vừa đen, khuôn mặt trắng, trông giống như một con búp bê sứ được điêu khắc vô cùng cẩn thận.
Thím Yến thích trẻ con, lại thấy Nhu Nhu đáng yêu, bà ấy lách qua người Trình Lạc bước vào nhà, cúi người trêu đùa với Nhu Nhu, vừa đùa vừa hỏi: “Đứa bé này trông xinh quá, con trai cháu à?”
Trình Lạc cau mày, không nói gì.
“Con trai út của thím cũng trạc tuổi cháu, cháu đã làm mẹ rồi mà thằng nhóc đó đến bóng dáng đối tượng của nó còn chưa thấy đâu.” Thím Yến tự làm quen, cứ thế nói với cô.
“Có phải đói rồi không?” Nhìn thấy Nhu Nhu cứ ở đó cắn ngón tay, thím Yến không khỏi cất tiếng hỏi.
Trình Lạc cúi đầu ừ một tiếng: “Trong nhà không còn gì để ăn nữa rồi.”
“Ôi giời, sao cháu không nói sớm.” Thím Yến vỗ chân một cái: “Thấy cháu mới chuyển đến cũng không dễ dàng gì, cháu đợi thím một chút, thím đi lấy ít đồ ăn cho nhá.”
Nói xong, thím Yến vội vàng lên lầu, chỉ một lúc sau, lại sách theo hai cái túi lớn xuống, đặt hết đồ lên bàn.
“Ở trong đó có sữa bò và yến mạch cho trẻ em, đều là mua cho cháu ngoại nhà thím đấy, vẫn chưa kịp uống, cháu cứ lấy ứng phó tạm đã. Còn nữa, trong đó có cả đặc sản mà con gái thím mang lên cho, cháu giữ lấy ăn thử xem, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ lên lầu tìm thím. Được rồi, trời cũng muộn rồi, không làm phiền cháu nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Mắt thấy đối phương sắp đi, Trình Lạc nghĩ ngợi một lát liền chặn bà ấy lại: “Đợi một chút, yến mạch kia… pha kiểu gì?”
Thím Yến ngẩn người ra, lại nghĩ chắc cô chưa cho con uống qua thứ này, thế là trực tiếp cầm đồ đi vào trong phòng bếp.
Trình Lạc đứng một bên nhìn từng bước bà ấy làm, nhớ kỹ từng cái một.
“Pha với nước sôi, có thể cho thêm chút sữa bò vào.”
Thím Yến pha yến mạch xong, chờ nó nguội bớt liền cầm bát, thuận tiện bón cho Nhu Nhu ăn luôn, động tác thuần thục, tỉ mỉ, có thể thấy bà ấy thật sự rất thích đứa trẻ này.
Nhu Nhu bị bỏ đói một ngày trời ăn như hổ đói, một bát yến mạch bị nhóc chiến sạch, ăn xong nhóc liền ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Thím Yến đặt bát xuống, nói: “Thế thím về trước đây, trong nhà cháu chẳng có gì cả, tranh thủ thu xếp bố trí chút đi nhé.”
Đợi thím Yến rời đi, Trình Lạc thu dọn bát đũa đem đi rửa.
Trong phòng bếp chỉ còn tiếng nước róc rách chảy, đột nhiên, một giọng nói bất thình lình vang lên.
“Cô là ai? Mau cút ra khỏi thân thể của tôi!”
Giọng nói phát ra từ trong tâm trí cô, yếu ớt kèm theo cơn đau do dây thần kinh bị lôi kéo.
Ngón tay chìm trong nước của cô đột ngột dừng lại, cô bất giác li.ếm khoé môi: “Cô nói… Đây là thân thể của ai?”
“Của tôi!” Giọng nói giống với Trình Lạc kia đanh lại, không ngừng vùng vẫy: “Cô mau cút ra cho tôi!”
“Ha.” Trình Lạc nhịn không được cười một tiếng: “Thật thú vị, kẻ đi xâm chiếm ngược lại trở thành nạn nhân.”
Người đó luôn cảm thấy không đúng lắm, nhỏ tiếng hỏi: “Cô… cô là ai?”
“Bốn năm trước, chủ nhân của thân thể bởi vì sinh bệnh mà bị cô chiếm cứ.”
Cô vừa nói vừa rửa bát.
Trình Lạc cuối cùng đã nhớ lại nguyên nhân mình rời khỏi thân thể này, lúc đầu vào ngày thứ hai giành giải, không hiểu sao cô mắc bệnh nặng, chính vào lúc linh hồn yếu đuối nhất, một kẻ liều lĩnh đã cướp đi thân thể của cô.
Giọng nói kia đột nhiên do dự hẳn, cũng bình tĩnh không ít: “Tôi không biết cô đang nói gì, cái gì mà bốn năm trước, cái gì mà bị bệnh, tôi nghe không hiểu. Tôi chỉ muốn quay trở lại thân thể này, nếu như cô không đồng ý, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Không khách khí?
Trình Lạc thật sự rất muốn xem cô ta không khách khí kiểu gì, không khách khí thế nào.
“Cái cô này, tôi khuyên cô nên chú ý ngôn từ của mình.” Đem bát đũa cất đi, bước vào phòng vệ sinh, lấy xà phòng rửa sạch tay xong, cô nhìn vào gương, xuyên thấu qua đôi mắt phượng đó là nhìn linh hồn của một người khác: “Đứa bé tên Nhu Nhu kia là con của cô à?”
Câu nói này vừa dứt, đối phương liền căng thẳng hẳn lên: “Cô muốn làm gì?”
Ý cười của Trình Lạc càng sâu hơn: “Tôi từng có 12 đứa con, nhưng cuối cùng không giữ lại bất kỳ đứa nào, cô biết tại sao không?”
Nếu như người này đang đứng trước mặt Trình Lạc, vậy thì sắc mặt lúc này chắc chắn là trắng bệch.
Lấy khăn lau thật cẩn thật nước trên tay xong, cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương, sắc mặt không chút biến đổi: “Thế nên cô có thể ngậm mồm lại được chưa?”
“Cô… cô đừng làm hại Nhu Nhu.”
Cô ta nói xong câu này liền không còn động tĩnh gì nữa.
Trình Lạc vô cùng hài lòng với kết quả này, trong lòng lại sinh ra nghi ngờ, lời người kia nói không giống nói dối, chẳng lẽ người chiếm đoạt thân thể cô vào bốn năm trước là một người khác? Còn hiện tại người này là người giữa đường nhảy vào?
Bất kể thế nào, Trình Lạc sẽ không nhường quyền điều khiển thân thể mình cho người khác, lần trước cô xui xẻo xuyên tới cái thời nguyên thủy đến một quả trứng cũng chẳng có, lẻ loi một mình trải qua cả vạn năm, ai biết được lần tiếp theo sẽ lại đến cái nơi quỷ quái nào hoặc là trực tiếp hồn bay phách tán luôn thì sao, dù sao đều là mất nhiều hơn được.
Sau khi tùy tiện ăn chút đồ, cô cầm theo chìa khóa đi lên sân thượng.
Gió đêm xuân mát rượi, ánh trăng trên trời trong như nước.
Sân thượng đã lâu không có ai lên nên trông vô cùng hoang tàn và lộn xộn. Trình Lạc tùy tiện chọn một chỗ trống, trực tiếp ngồi bệt xuống, nhắm mắt lại, lặng lẽ hấp thu tinh hoa của đất trời.
Hiện giờ hấp thu tinh hoa của đất trời đã không còn để chống đói nữa, vậy nên không thể khiến cô trường sinh bất lão, tăng cường tu vi, tác dụng duy nhất chính là rèn luyện sức khỏe và dưỡng nhan.
Sau khi cảm nhận được khí tức thanh mát chạy dọc theo đan điền đi đến khắp thân thể, Trình Lạc hít thở sâu, quay người xuống lầu về phòng.
*
Sáng hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trình Lạc đã thu dọn xong đồ đạc, nhét Nhu Nhu vẫn còn chưa tỉnh ngủ vào trong ba lô chuyên dụng, cầm theo chìa khoá ra ngoài.
Chỗ cô ở khá xa, lại mới sáng sớm, trên đường không có một chiếc xe nào, càng không có người đi đường nào.
Cô đi chậm rì rì khoảng một cây số, lại lên xe buýt, đi thẳng đến nhà họ Tô.
Biệt thự của nhà họ Tô nằm trên sườn đồi trong thành phố, hoang vắng nhưng lại đẹp đẽ.
Trình Lạc ấn chuông cửa, sau đó lặng lẽ đứng chờ.
Qua một lúc, bên trong truyền ra một giọng nói: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”
“Là tôi, Trình Lạc.”
Im lặng một lúc, đối phương cất tiếng nói: “Xin lỗi, nhà họ Tô không cho kẻ rảnh rỗi bước vào.”
Trình Lạc cảm thấy hơi phiền, giọng điệu cáu kỉnh nói: “Cô nói với Tô Vân Lý, tôi đến tìm anh ta để ly hôn.”
Quả nhiên, một giây sau khi câu này vừa dứt, cửa lớn liền mở ra.
Lúc này Nhu Nhu ngủ cả một đường rốt cuộc cũng tỉnh, ngáp một cái, ngơ ngác nhìn cô.
Trình Lạc được dẫn ra vườn sau, vừa đi đến liền nghe thấy một trận tiếng chó sủa.
Ngay sau đó, một bóng đen nhanh nhẹn lao về phía Trình Lạc nhanh như chớp.
Nhu Nhu ở trong lòng cô run lên, chôn đầu vào trong ngực cô.
Trình Lạc đút hai tay vào túi, biểu cảm không chút gợn sóng.
Mắt thấy con chó Đức lưng đen đó sắp cắn tới, bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp kêu nó dừng lại.
“Toàn Phong, dừng lại.”
Tô Vân Lý ngồi vắt chân trên ghế trong hoa viên, một tay cầm ly cà phê, một tay lật quyển tạp chí để trên bàn, anh ta không ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng vụn vặt, góc nghiêng của anh ta trông vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng nói, con chó liền đứng im không động đậy, nhưng vẫn nhe nanh ra với Trình Lạc như cũ, trông dáng vẻ như tùy thời có thể tấn công cô.
“Toàn Phong mau qua đây, em xem em doạ cô Trình sợ rồi kìa.”
Cô gái ngồi bên cạnh Tô Vân Lý tóc dài ngang vai, khí chất dịu dàng lại cao quý, nếu như nhìn kĩ sẽ thấy khuôn mặt của cô ta và Trình Lạc thế mà lại có mấy phần giống nhau.
Con chó hung dữ có tên là Toàn Phong kia nghe tiếng liền vẫy đuôi chạy đến, đến bên đầu gối cô ta vẫy đuôi nịnh nọt.
Trình Lạc nhếch khóe miệng, chân mày loé lên tia chế giễu.
Cô thu lại tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía Tô Vân Lý: “Tôi đói rồi, bảo người của anh chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi.”
Nói xong, cô trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Ngay lập tức, Toàn Phong lại quay ra chỗ cô sủa lên.
Trình Lạc liếc xuống, đáy mắt là sự lạnh lẽo ăn mòn cả xương tủy.
Toàn Phong nhe nanh, tràn đầy cảm giác nguy hiểm.
Trình Lạc liếc Triệu Vi Ninh, âm thanh lạnh tanh nói: “Con súc sinh này là cô nuôi à?”
Hai chữ “súc sinh” lập tức khiến sắc mặt Triệu Vi Ninh thay đổi, nhưng không bùng phát mà vẫn như cũ, nhẹ giọng lên tiếng: “Cô Trình, cô hãy chú ý cách dùng từ của mình.”
Bữa sáng mà Tô Vân Lý kêu người làm cho cô đã được dọn lên, Trình Lạc cầm dao với nĩa lên, nhướng mày nói: “Con súc sinh này làm ngứa mắt tôi, kêu nó cút đi.”
“Cô…”
“Toàn Phong.” Tô Vân Lý bỏ ly cà phê trong tay xuống: “Đi qua bên kia chơi đi.”
Toàn Phong vô cùng không tình nguyện kêu một tiếng, nhấc chân chạy ra đằng xa.
Đôi mắt dài hẹp của người đàn ông liếc về phía cô, chẳng mặn cũng chẳng nhạt lên tiếng: “Hôm nay cô đến đây, e là không chỉ đến để ăn một bữa sáng hả?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.