“Vậy… em có muốn dọn đến căn hộ của tôi ở tạm không?”
Nói xong, Thời Mặc căng thẳng nhìn Trình Lạc.
Gương mặt của cô gái đối diện vẫn bình thản, ánh mắt không hề dao động vì câu hỏi của anh.
Tim Thời Mặc chợt trùng xuống, anh vội vàng nói thêm: “Em đừng hiểu lầm, tôi có nhiều nhà lắm. Em có thể chọn một chỗ bất kỳ để chuyển đến…”
Càng nói, giọng của anh càng lúc càng nhỏ.
Trình Lạc khẽ nhướng mày, khóe môi không kìm được mà cong lên: “Thực ra là anh đang muốn tôi đến sống chung với anh đúng không?”
“Hả?”
“Nếu anh nói thẳng ngay từ đầu thì có khi tôi đã đồng ý rồi.”
“…”
Đôi mắt xinh đẹp của Thời Mặc trừng lớn.
“Nhưng thôi, tôi ở đây quen rồi.”
“Nhưng chỗ này khá ồn.”
Thời Mặc vốn định nói rằng có quá nhiều công nhân qua lại, cô sẽ không an toàn. Nhưng nghĩ đến năng lực của Trình Lạc, anh lại cảm thấy lời cảnh báo ấy thật thừa thãi.
“Ồn cũng tốt.”
Ồn ào mới có sức sống. Trước kia cô thích yên tĩnh, nhưng bây giờ, khi đã trở lại làm người một lần nữa, có lẽ cô đã quen rồi. Nếu không có tiếng ồn ào đó, lòng lại thấy trống trải đến khó chịu.
“Vậy thì thôi.” Thời Mặc không nói thêm gì nữa. Chợt nhớ ra điều gì, anh nhẹ giọng dặn dò: “À, em đừng để tâm đến mấy lời trên mạng.”
Anh đang nói đến chuyện người hâm mộ của Hứa Thiên Trạch quấy rối cô.
Trình Lạc có hơi bất ngờ, chuyện vừa mới xảy ra anh đã biết rồi. Điều đó chứng tỏ rằng anh luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768525/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.