Chỉ trong nháy mắt, phòng livestream bỗng chốc bùng nổ.
[Lâu lắm rồi không thấy Trình Lạc.]
[Tôi cũng không hiểu sao, rõ ràng tôi anti Trình Lạc, nhưng mấy ngày rồi không thấy cô ấy lại cứ nhớ kiểu gì ấy.]
[Không có Trình Lạc, buổi livestream nhạt nhẽo thật ấy.]
[Điều thú vị nhất khi xem live là nhìn gương mặt không cảm xúc của Trình Lạc, rồi có cả Toàn Phong và bé Nhu Nhu đáng yêu nè, dù tôi không hề thích Trình Lạc chút nào.]
[Lạ ghê luôn ấy, Trình Lạc là người duy nhất mà tôi vừa ghét lại vừa không thể rời mắt mỗi khi cô ấy xuất hiện.]
[Khéo thật đấy, tôi cũng vậy, hết cứu thật sự (: з」∠ )]
“…”
Trình Lạc khoanh tay trước ngực, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn thẳng vào camera. Cô không phải là người thích nói lời vô nghĩa, không nói dong dài, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sắp đi rồi.”
[???]
[????]
[?????]
Khán giả trong phòng livestream bỗng chốc ngơ ngác, màn hình chat tràn ngập dấu hỏi chấm, chưa bao giờ hỗn loạn như vậy.
Trình Lạc tiếp tục: “Một số động vật cũng sẽ đi cùng. Nếu các bạn nhớ tôi thì hãy ra ngoài nhiều hơn, biết đâu sẽ gặp được Ngôi nhà của rừng rậm sống động hơn.”
[???]
[????]
[?????]
Tình hình này là sao vậy?
Khán giả lại ngơ ngác một lần nữa, mọi thứ không giống những gì họ kỳ vọng. Họ vốn dĩ đang rất hứng thú với buổi phát sóng này, đột nhiên nói phải đi là sao? Còn bảo hãy ra ngoài? Ra ngoài làm sao được, những người như họ đâu bao giờ rời khỏi phòng có điều hòa và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768527/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.