🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi xem xong quảng cáo này, tất cả hồn ma có mặt đều có cảm xúc rất sâu sắc, đa phần bọn họ đều đem theo cảm giác tiếc nuối rời khỏi thế gian này, cho nên hiểu được cái cảm giác trong cái quảng cáo này, thậm chí là cảm giác sâu đậm đi cùng với tuyệt vọng.

Xem xong quảng cáo, cả đoàn người vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thậm chí có hồn ma hỏi: “Có thực sự là Ba Ba đã về nhà rồi không?”

Phải rồi, nó thực sự đã quay trở về bên người chủ thân yêu của mình chăng, hay đó chỉ là ảo giác cuối đời của nó, tất cả đều không thể biết được.

“Không ngờ mày diễn cũng ra phết đấy.” Người bạn bên cạnh dùng cằm húc nhẹ vào người Toàn Phong, rồi thân mật li.ếm li.ếm tai nó.

Toàn Phong đỏ mặt, bỗng thấy ngại ngùng.

Bình thường ngạo mạn là vậy, hôm nay lại khiêm tốn: “Đâu có đâu, là đạo diễn giỏi thôi.”

Khi cả đám sinh vật ồn ào vui vẻ, chỉ có Tiểu Thanh Long là im lặng, nó quay đầu nhìn Trình Lạc.

Cô đứng yên ở bậc thang, cúi mắt nhìn lại ánh mắt của nó, nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp.

Nụ cười như gió xuân bao bọc lấy Tiểu Thanh Long, khiến sự bất an trong lòng nhóc tan biến, thay vào đó là niềm tin và tự hào về bản thân.

Sau khi quảng cáo phát sóng xong, Tiểu Thanh Long không kìm được mà muốn xem phản ứng của mọi người, liền mượn máy tính bảng của Trình Lạc để đăng nhập Weibo, tìm từ khóa, nhóc kinh ngạc phát hiện quảng cáo đó lại được phát trên kênh CCTV Trung Ương.

Bản tin trung ương: [Mọi người đã xem “Đường về nhà”chưa? Thấy diễn xuất của Nhu Nhu thế nào? Cuối cùng, cảm ơn @Trình Lạc đã dạy dỗ Nhu Nhu, khiến cậu bé trưởng thành thành một đứa trẻ tuyệt vời.]

Nhu Nhu không chờ nổi, bấm ngay vào phần bình luận.

Mỗi ngày đều nghĩ tên ID: [Tôi… Tôi lại đi khóc vì một đoạn quảng cáo!!]

Cẩm Chanh hôm nay có cập nhật: [Mấy người phía trước đừng đi, tôi cũng khóc QAQ]

Cẩm Chanh hôm nay là đồ ngốc: [Tôi vừa xem buổi phỏng vấn từ đạo diễn, nghe nói Nhu Nhu bị thương khi quay phim mà vẫn không kêu tiếng nào, thực sự khâm phục nghị lực này.]

A a  a : [Xong rồi, vì Nhu Nhu mà tôi muốn trở thành fan của Trình Lạc luôn rồi.]

A  La La La: [Tôi cũng vậy… tự dưng muốn chuyển fan, thật ra nghĩ kỹ lại thì Trình Lạc đâu có làm chuyện gì xấu xa.]

Kim Diệp Du Thủy Công: [Không nói nữa, tôi phải xem lại một lần nữa, hôm nay chỉ xem quảng cáo này thôi.]

Một người tên Lý không biết gọi là gì: [Tôi cũng thế, sống là nhờ xem cái quảng cáo này đấy!]

“…”

Về quảng cáo này, toàn bộ bình luận đều tích cực, thậm chí có người còn viết cả một bài cảm nhận dài về đoạn quảng cáo, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu phần kể lại việc Nhu Nhu tự yêu cầu quay lại và dù bị thương cũng kiên trì quay xong.

Cuối cùng kết luận rằng Trình Nặc là một diễn viên thiên tài.

Tiểu Thanh Long còn nhỏ cảm nhận được sự yêu thích và tán dương từ mọi người, nhất thời như bay lên trời, suốt ngày vui vẻ đến mức chẳng biết mình là ai nữa.

Trình Lạc chuẩn bị đến phim trường quay phim, trước khi đi không kìm được gọi Tiểu Thanh Long lại.

Hai người vào thư phòng, ngồi đối mặt nói chuyện với nhau.

Cô rất nghiêm túc, không cười không nói, Tiểu Thanh Long khoanh tay sau lưng, cũng không nóng vội.

“Long tổ, người tìm con có chuyện gì thế?”

“Chỉ quay một đoạn quảng cáo đã khiến con tự đắc rồi à?”

Nhóc bĩu môi, không nói gì, cúi đầu nhìn mũi chân.

“Ta sắp đi quay phim, con biết rồi chứ?”

“Con biết.”

“Phải đi lâu lắm.”

“Vâng.”

“Vườn thú sẽ rất ồn ào, nên quyết định để chú Thời Mặc chăm sóc con.”

Nhóc không cam tâm: “…Vâng.”

“Thật ra ta muốn nói không chỉ vậy.”

“Người muốn phê bình con.”

“Ta không có nói như vậy.” Trình Lạc nhìn nhóc: “Con thật sự xứng đáng được khen ngợi, những lời khen đó là con giành được, con cũng nên tự hào vì điều đó,  nhưng con không thể tự mãn.”

“Khả năng của con không chỉ dừng lại ở đây, nếu con chỉ vì chút lời khen này mà hài lòng, ngừng tiến bộ, vậy thì cứ coi như ta chưa từng nói gì.”

Tiểu Thanh Long hiểu được ý trong lời cô, cắn môi dưới, có phần hổ thẹn.

Quả thật mấy ngày nay nhóc quá đắc ý, đến mức không biết thân biết phận.

Tất cả lời khen ngợi đó, tám mươi phần trăm là nhờ vào Toàn Phong, nó vốn là nam chính trong đoạn quảng cáo kia. Nhưng vì Toàn Phong là động vật, còn nhóc lại là một đứa trẻ thông minh dễ thương nên nghiễm nhiên nhận hết mọi tán thưởng.

Tiểu Thanh Long đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Trình Lạc, ánh mắt kiên định: “Mẹ, con biết rồi, người cứ yên tâm đi, con sẽ chăm chỉ học hành, không để người thất vọng.”

Tiểu Thanh Long rất hiểu chuyện.

Trình Lạc mỉm cười hài lòng, đứng dậy xoa đầu nhóc.

“Vậy ta đi đây.”

“Vâng.”

“Con muốn tiễn ta không?”

Do dự một lúc, Nhu Nhu cuối cùng lắc đầu: “Đàn ông trai tráng không sợ chia ly, nên con sẽ không tiễn người, nhưng con vẫn muốn nói… chúc người lên đường bình an.”

Trình Lạc cong khóe mắt, không nói gì, xách hành lý rời khỏi nhà.

Lần này đi cùng cô còn có cả động vật, gồm sư tử, hổ, báo, Miên Miên và Dương Dương, cùng vài con nai trắng mắc bệnh bạch tạng nhưng vóc dáng rất đẹp.

Cô nhốt chúng vào một chiếc lồng, chúng cũng rất ngoan ngoãn.

Chỉ có điều lúc chia tay, Toàn Phong và Hạt Dự Trữ thực ra có chút luyến tiếc.

“Chủ nhân, người sẽ sớm quay lại chứ?” Hạt Dự Trữ cưỡi trên đầu Toàn Phong, trong mắt đầy bịn rịn.

“Chắc vài tháng.”

Toàn Phong đang lè lưỡi thì khựng lại, nhe răng giận dữ nhìn về phía Mèo Lớn đang lười biếng nằm lăn trong lồng: “Bọn bây phải bảo vệ chủ nhân thật tốt, tuyệt đối không để người bị thương, biết chưa?”

Mèo Lớn li.ếm móng vuốt, không thèm để ý.

Trình Lạc lên xe, thẳng tiến đến phim trường.

Khi đến nơi, trời đã tối.

Phim trường mang phong cách cổ kính màn đêm dày đặc bao trùm, thoáng có chút tao nhã.

Trình Lạc được đưa đến trường quay, vài nhân viên đi ra đón, nhưng khi thấy chiếc lồng sau lưng cô thì tất cả đều sững sờ, không ai dám lại gần.

Dù trời đã tối, ánh sáng lờ mờ, còn phủ cả tấm vải đen trên lồng, nhưng nhìn qua khe hở và nghe tiếng gầm gừ của thú dữ truyền ra, họ vẫn có thể nhận ra được trong đó là gì.

“Sao? Không dẫn tôi vào à?”

Giọng người phụ nữ khàn khàn, dễ nghe mà trầm thấp.

Mấy người trường quay đưa mắt nhìn nhau, không biết phải mở lời thế nào.

Một lúc sau, một người đàn ông lùn cúi người bước tới, dáng vẻ khó xử: “Cô Trình, có thể cho chúng tôi xem trong đó nhốt gì được không?”

Trình Lạc nghiêng người: “Cứ tùy ý xem.”

Người kia bước vài bước lên, cẩn thận kéo tấm vải xuống, vừa thấy rõ thứ trong hai chiếc lồng, tất cả đều hít một hơi lạnh, cả người đi ngang qua cũng dừng chân, kinh ngạc nhìn chằm chằm.

Hai chiếc lồng xếp chồng lên nhau, dưới là ba con nai đốm tuyết trắng nằm ngoan ngoãn, đôi mắt trong suốt nhìn sang bên này.

Trên là lũ mãnh thú, cảm nhận được ánh mắt sợ hãi từ đám người kia, Mèo Lớn cố tình há miệng to, gầm gừ đe dọa, người kia run rẩy vội vàng lùi lại.

Trình Lạc thản nhiên: “Tôi có thể vào chưa?”

Đối phương run rẩy: “Cô, cô Trình, chuyện này là sao ạ?”

Trường quay từng có người dắt chó mèo vào, nhưng chưa bao giờ là cả một đám chúa tể rừng xanh thế này!

Nếu đưa vào, đừng nói quay phim, người ta còn chưa quay đã bị dọa chết rồi.

Trình Lạc không biểu cảm: “Không nhìn ra à? Đạo cụ.”

“…”

Hai chữ đạo cụ khiến tất cả đều câm nín.

“Cô Trình, xin hãy lập tức đưa chúng đi, nếu không chúng tôi không thể cho cô vào được.”

Đang giằng co thì có người từ bên trong đi ra.

Áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, chân dài, ánh mắt lãnh đạm.

Tô Vân Lý.

“Để cô ấy vào.”

“Tổng giám đốc Tô?”

“Cho họ vào.”

Người trường quay khó xử: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”

Sếp đã lên tiếng, dù không muốn thì họ cũng đành thở dài, giúp đưa động vật vào.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi làm quen phim trường rồi đưa về khách sạn.”

Trình Lạc liếc Tô Vân Lý, không nói gì.

Anh ta đi song song bên cạnh cô, ánh mắt không kìm được nhìn về phía cô.

Trong khung cảnh cổ kính của phim trường, khí chất lạnh lùng thanh cao của cô lại càng hòa hợp, ánh mắt lạnh lùng càng khiến Tô Vân Lý thêm chắc chắn cô không còn là Trình Lạc năm xưa.

Anh ta không kìm được sự tò mò về cô, lại càng muốn khám phá bí mật trên người cô.

“Tôi giúp cô vậy mà không nói một câu cảm ơn à?”

Trình Lạc không nhịn được cười.

“Tổng giám đốc Tô, anh thú vị thật đấy.”

Tô Vân Lý nhướng mày: “Quan tâm đến tôi rồi?”

“Không.” Cô hơi nghiêng đầu: “Tôi chỉ chưa từng thấy ai tự dát vàng lên mặt như vậy thôi.”

Cô vốn không cần anh ta giúp.

Dù anh ta không đến, cô cũng có hàng trăm cách để vào phim trường, không đến lượt anh ta lo.

“Tôi biết phim trường ở đâu rồi, không phiền anh đưa nữa.”

Cô nói xong cũng không nhìn lại, tay đút túi thong dong đi vào.

Bị phớt lờ như vậy, Tô Vân Lý kiểu ngạo cũng có phần không vui, hít sâu kiềm chế bực bội, sải bước đuổi theo cô.

“Tôi có xem Quảng cáo của Nhu Nhu rồi.”

Cô vẫn không có phản ứng, rõ ràng xem anh ta như không khí.

“Rất có tài năng, giống cô vậy.”

“…”

“Nghe nói Nhu Nhu bị thương, đã đỡ chưa?”

Phiền.

Trình Lạc mất kiên nhẫn.

Cô dừng lại, bất ngờ đưa tay bóp mạnh cằm Tô Vân Lý, ánh mắt lạnh lùng: “Anh còn lắm lời nữa, tôi sẽ bẻ gãy xương hàm anh.”

Lực mạnh hơn, khiến anh ta thấy đau.

Trình Lạc lạnh lùng cười khẩy, rồi buông tay ra.

Bây giờ không phải lúc quay phim, trên trường quay chỉ có vài nhân viên ít ỏi. Khi thấy Trình Lạc bước vào, họ liếc nhìn với ánh mắt vừa tò mò vừa dò xét, có lẽ do khoảng cách xa nên họ nghĩ Trình Lạc không nghe thấy họ nói chuyện, thế là họ cúi đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Không biết Đạo diễn Ngụy nghĩ gì mà lại để cô ấy vào đoàn phim thế nhỉ.”

“Chẳng phải là vợ cũ sao…”

“Tôi còn không hiểu nổi là sao Tổng giám đốc Tô lại để vợ hiện tại và vợ cũ đóng vai đối thủ trên phim vậy, bảo sao không gây chuyện.”

“Đúng đấy…”

“Tôi nói thật, giới này thật rối ren.”

“Thôi thôi, đừng nói nữa, cẩn thận kẻo bị nghe thấy đó.”

“…”

Cuối cùng, họ liếc Trình Lạc một cái rồi tiếp tục công việc của mình.

Đang lúc đó, một tiếng sột soạt nhỏ vang lên bên tai Trình Lạc, cô chớp mắt, chuẩn bị nhấc chân thì nghe tiếng “bình”, một ống sắt từ trên cao rơi xuống, bị Trình Lạc đá bật ra khỏi chỗ mấy nhân viên.

Tiếng động này khiến nhiều người giật mình tỉnh giấc, họ nhìn nhau, ánh mắt ngây người trước Trình Lạc đứng giữa, bình tĩnh không chút sợ hãi.

Cô thu lại ánh mắt, lạnh lùng quay người bỏ đi.

Không khí trên trường quay trở nên im ắng.

“Cô ấy……”

Một người trong số họ run rẩy nói: “Nếu rơi trúng lão Vương thì sao?”

“Chúng ta sau này… sau này nên làm việc nhiều hơn, nói ít lại.”

Mấy người gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, lúc 6 giờ, tất cả nhân viên và diễn viên trong đoàn phim đều được gọi đến trường quay, trước khi quay họ có một cuộc họp nhỏ để bàn về kịch bản và làm quen với nhau.

Trình Lạc đến muộn, vì diễn viên chính luôn là người xuất hiện cuối cùng.

“Chị Trình Lạc, ở đây này.” Tôn Như mời gọi thân thiện, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh.

Bên cạnh đó, Triệu Vi Ninh nhíu mày, mũi chân hơi động, làm ngã chiếc ghế.

Ai cũng thấy đây là cố ý.

Tôn Như nhìn Triệu Vi Ninh với ánh mắt giận dữ, trong lòng khó chịu nhưng vì có nhiều người nên không dám làm lớn chuyện.

Cô ấy cúi người nhặt ghế lên: “Không sao đâu, chị Trình Lạc ngồi đi.”

Trình Lạc nhìn xuống, nhẹ nhàng nói một từ: “Bẩn.”

“…”

Không rõ cô nói là chân của Triệu Vi Ninh bẩn, hay là cái ghế bị ngã bẩn.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, còn chưa bắt đầu quay phim đã rơi vào tình cảnh xấu hổ vì mâu thuẫn giữa các diễn viên.

Trợ lý đạo diễn rất đau đầu, ai mà không biết mối quan hệ giữa Trình Lạc và Triệu Vi Ninh là như thế nào, rồi còn cả với Ngụy Trì nữa, giờ thì hay rồi, cả đám tụ họp lại một chỗ.

Trợ lý đạo diễn thở dài: “Được rồi, trước hết mọi người tự giới thiệu một chút, bắt đầu từ Tôn Như.”

Trình Lạc chẳng buồn nghe, khoanh tay đứng ở phía sau như một nữ vương.

Cuối cùng cũng đến lượt Trình Lạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Cô hơi nhướng mắt lên: “Tôi là Trình Lạc, nếu có gì không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi sẽ khiến các người hài lòng.”

“…”

“……”

Nghe thế nào cũng không giống lời tốt đẹp gì, ngược lại giống như đang… đe dọa?

“Vậy chúng ta tiếp theo sẽ nói về…”

“Khoan đã.” Triệu Vi Ninh giơ tay ra hiệu dừng lại, đứng dậy bước đến cạnh Trình Lạc: “Hôm qua tôi nghe được một tin khá thú vị.”

“Cô nói xem.”

“Nghe nói Trình Lạc mang vài con vật đến đoàn phim chúng ta.”

Nghe xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau, thì thầm bàn tán.

“Các người biết là con gì không?” Triệu Vi Ninh cười lạnh: “Mang hươu sao bị bệnh thì thôi đi, vậy mà cô ta còn mang cả sư tử, hổ, báo đến đây, các người nghĩ thử xem, cô Trình Lạc này đến đây đóng phim hay mở rạp xiếc vậy?”

Quả nhiên, vừa nghe vậy, một số người vốn đã ghét Trình Lạc bắt đầu hùa theo Triệu Vi Ninh.

“Tôi cũng nghe nói rồi, nghe cậu Lưu ở cổng nói con sư tử đó to lắm, dữ lắm.”

“Hả? Tôi không muốn ở cùng chỗ với mấy con vật nguy hiểm đó đâu.”

“Nếu cắn chết người thì sao?”

“Đúng đó!”

“Tôi thấy Trình Lạc đúng là có ý đồ xấu.”

“Đạo diễn! Chúng tôi từ chối quay phim với loại người như thế này!”

“Phải đuổi đám thú đó ra ngoài thì chúng tôi mới quay!”

“…”

“……”

Một đám người nói loạn cả lên, ồn ào đến mức Ngụy Trì đau cả đầu.

Anh ta tháo kính xuống, xoa thái dương, rồi giơ tay ra hiệu im lặng.

Chờ mọi người yên tĩnh lại, Ngụy Trì mới nhìn về phía Trình Lạc, hỏi: “Trình Lạc, cô thật sự mang thú dữ đến đây à?”

“Có vấn đề gì sao?”

Ngụy Trì im lặng.

“Nếu cô mang thú cưng đến thì tôi không có ý kiến, nhưng mà…”

Chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Thì tôi mang thú cưng đến đấy.”

Hoàn toàn là vẻ mặt “Tôi đúng nên tôi chẳng sai chỗ nào”.

“Ý tôi là… những con nhỏ hơn một chút.”

“Tôi không thấy chúng to.” Trình Lạc liếc nhìn Tôn Như: “Có to hơn búp bê nhà cô không?”

Tôn Như phản xạ lắc đầu.

Trình Lạc cười: “Đó, còn không to bằng búp bê thì gây phiền gì cho các người được chứ?”

Ngụy Trì: “…”

“Còn nữa, tôi hỏi anh.” Trình Lạc nhìn Ngụy Trì: “Tôi đóng vai gì?”

Ngụy Trì đáp: “Đông Phương.”

“Đông Phương có một con hổ trắng để làm ghế ngồi, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng các người không thể tìm được hổ trắng, nên tôi đành dùng con Mèo Lớn nhà tôi thay thế, đổi màu chút cũng được mà.”

“…”

“……”

Lời lẽ có lý khiến người ta không thể phản bác nổi.

Nhưng mà… Vấn đề không phải là đổi màu hay không!!!

Ngụy Trì càng đau đầu hơn.

Bên tai vang lên tiếng cười khinh miệt.

Triệu Vi Ninh nhìn Trình Lạc với ánh mắt đầy ác ý: “Người ta nói phụ nữ mang thai sẽ ngu ba năm, quả thật không sai chút nào, cô chẳng lẽ không biết kỹ xảo à?”

Trình Lạc cười lạnh: “Phụ nữ mang thai sẽ ngu ba năm, cô mà cũng dám mở miệng nói câu đó.”

“…”

Nụ cười của Triệu Vi Ninh lập tức đông cứng, chợt nhận ra mình đang mang thai con của chồng hiện tại.

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, sau đó kiên quyết: “Tóm lại tôi không chấp nhận, nếu mấy con thú đó ở đây thì tôi sẽ không quay nữa.”

“Đúng! Tôi cũng không quay!”

“Tôi cũng vậy!!”

“Tôi không muốn ở trong đoàn có sư tử với hổ đâu!”

“…”

Tình hình hiện trường bắt đầu vượt ngoài kiểm soát, trợ lý đạo diễn cuống cuồng, lúc dỗ người này, lúc lại năn nỉ người kia, cuối cùng đập tay lên đùi nhìn về phía Ngụy Trì, cuống lên: “Đạo diễn Ngụy, anh phải lên tiếng đi chứ!”

“Trình Lạc…”

Nghe thấy tiếng Ngụy Trì, hiện trường dần yên ắng lại.

“Tôi không thể giữ lại chúng được, với tư cách đạo diễn, tôi phải đảm bảo an toàn cho diễn viên.”

Trình Lạc ngẩng cao đầu: “Vậy anh có thể yên tâm, thú cưng của tôi không đến mức đói khát mà phải ăn thịt thối.”

Câu này hoàn toàn chọc giận mọi người.

“Cô nói ai là thịt thối hả?”

“Cô không tuân thủ quy định, dẫn mãnh thú đến đây mà còn lên mặt nữa?”

“Đạo diễn! Cô ta xúc phạm chúng tôi, vô cùng thiếu văn hóa, tôi từ chối hợp tác!”

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng từ chối!!!”

Đúng lúc đám đông đang ồn ào, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.

“Vậy thì đừng quay nữa.”

Người đàn ông bước vào, bế một đứa trẻ trong tay, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng.

Lập tức, tất cả đều im bặt, ánh mắt nhìn anh đầy e dè.

“Mẹ ơi.” Tiểu Thanh Long dang tay chạy đến bên Trình Lạc.

Thời Mặc nở nụ cười dịu dàng, nói: “Tôi đi đón Nhu Nhu, thằng bé cứ nằng nặc đòi đến xem chỗ làm của em.”

Trình Lạc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thanh Long, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu nhóc.

Thời Mặc nhìn quanh một vòng, nụ cười vẫn trên môi nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

“Sao vậy, không quay nữa à?”

Không ai trả lời.

“Sao không nói gì? khí thế lúc nãy đâu cả rồi.”

Một người lấy hết can đảm nói: “Chúng tôi… chúng tôi không đồng ý để Trình Lạc mang thú dữ đến đây, sẽ gây nguy hiểm cho an toàn của chúng tôi.”

Thời Mặc thấy buồn cười: “An toàn? Bây giờ các người chỉ lo cho sự an toàn của bản thân, chẳng lẽ không nghĩ tới trách nhiệm công việc?”

Anh nói: “Đã là diễn viên thì phải chuẩn bị tâm lý ứng phó với mọi tình huống. Không nói gì xa xôi, chỉ nói gần thôi, các người đều biết diễn viên nổi tiếng Lưu Lão, ông ấy từng vì bộ phim Đứa trẻ hoang dã mà một mình vào rừng sâu sống với thú dữ suốt ba tháng, chẳng lẽ ông ấy không nghĩ đến sự an toàn của bản thân? Huống chi tôi sống với mấy con vật này mỗi ngày, tôi biết chúng chưa từng làm hại ai, chỉ có con người làm tổn thương chúng mà thôi.”

Thấy mọi người im lặng, Triệu Vi Ninh cuối cùng không nhịn được bước ra.

“Tổng giám đốc Thời, anh đừng ngụy biện nữa, anh nói chúng không hại thì tức là không hại à? Dã thú gọi là dã thú vì nó không thể kiểm soát, trừ khi anh có thể chứng minh chúng thật sự vô hại thì chúng tôi mới có thể chấp nhận để chúng ở lại, đúng không mọi người?”

Cả đám người đồng thanh: “Đúng!”

Cuối cùng, Triệu Vi Ninh lặng lẽ chờ đợi phản ứng của bọn họ, trên mặt mang theo vẻ đắc ý như đang chờ xem trò hay.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.