Con chó xương khô nọ lắc lư cái đầu, nghiêng ngã lao vào sân. Nó bước đi thuần thục, vọt qua lan can, đi thẳng vào phòng khách.
Tiếng chó sủa gấp gáp xen lẫn vui mừng vang lên bên tai, Trình Lạc ngớ người, chưa kịp tỉnh táo, từ phía sau, con chó xương khô đó đã nhào vào lòng cô.
“Gâu gâu gâu…”
Chủ nhân, lâu quá hỏng gặp!
Trình Lạc ôm Toàn Phong, im lặng một lúc rất lâu.
Thấy không có phản hồi, biên độ vẫy đuôi của Toàn Phong nhỏ dần, vẻ mặt trở nên thất vọng: “Cô không nhận ra tôi nữa rồi hả?”
Cuối cùng Trình Lạc cũng có phản ứng, cô vươn tay xoa đỉnh đầu nó, không có lông và da thịt, cảm giác trong lòng bàn tay vô cùng lạnh lẽo. Nó thân thiết cọ cọ, chạy mấy vòng quanh Trình Lạc.
“Tôi đi lâu lắm mới về đến nơi, còn bị lạc đường nữa.” Toàn Phong nói, giọng điệu xen lẫn sự ấm ức.
Trình Lạc xúc động, cô cười gượng: “Sao mày lại quay về?”
“Nói gì dạ.” Toàn Phong nhảy vào lòng Trình Lạc: “Tôi mà không về thì sao bảo vệ cô được.”
Nó là động vật, nhưng vẫn hiểu trách nhiệm của mình là gì.
Lúc sống không thể rời xa, chết rồi sẽ tự khắc ghi trong lòng.
Trình Lạc bật cười: “Bây giờ mày xấu quá, trụi lủi trụi lơ…”
Toàn Phong nói: “Ôi dào, hồi mới nhìn thấy, tôi còn giật mình, giờ nhìn lại tôi cũng giật mình. Nhưng chẳng sao, quan trọng là tâm hồn đẹp trai là được.”
Toàn Phòng suy nghĩ rất thoáng.
Trình Lạc dời mắt, đứng dậy mở tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác lông chồn nhân tạo. Cô rút kim chỉ và kéo ra, chỉ một nhoáng là đã may xong một chiếc áo. Trình Lạc khoác chiếc áo lông chồn trắng lên người Toàn Phong, vươn tay xoa xoa rồi nói: “Thế này thì mày lại có lông rồi.”
Toàn Phong cúi đầu nhìn, vui vẻ đi quanh mấy vòng.
“Chủ nhân, tôi phải đi tìm anh em của tôi, chúng nó vẫn chưa biết tôi đã trở về.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn theo hình bóng đang rời đi của Toàn Phong, Trình Lạc ngồi xuống ghế.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Toàn Phong mặc áo lông chồn trắng đang xúm xít với đám động vật. Hạt Dự Trữ vừa khóc vừa cười. Sau cùng, nó ngoạm lại một khúc xương sườn trên người Toàn Phong, vui đùa tinh nghịch.
“Giới Linh…”
“Có tôi.”
Hơi thở của hắn vờn quanh người cô, hai tay chậm rãi ôm lấy vai cô.
“Bắn pháo hoa xem đi.”
Giới Linh cụp mắt, lông mi run run, hắn khẽ phất tay, pháo hoa rực rỡ tự động nở rộ khắp trời.
Từng đốm sáng huỳnh quang phản chiếu trong đôi mắt cô. Trình Lạc rũ mí mắt, nhẹ nhàng cong môi, lộ ra vẻ trống vắng. Ánh sáng trong mắt Giới Linh vụt tắt, hắn dựa sát vào cô, mặt vô cảm.
Hắn biết Trình Lạc cô đơn vì điều gì.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều đang sống, sống vì người nhà, sống vì tương lai của bản thân, sống để chờ cái chết. Chỉ có cô, một đôi mắt sáng rõ lạnh lùng nhìn khắp chốn nhân gian.
“Đẹp không?”
“Ừ, đẹp.”
“Thật ra, nếu muốn… người có thể xem cùng Thời Mặc.”
Trình Lạc cười: “Chẳng phải ngươi ghét anh ấy nhất à?”
Giới Linh đáp: “Chưa tính là ghét, chỉ là ghen tị vì anh ta có thể hôn người, nhưng nếu người thích, tôi cũng sẽ chọn ủng hộ người.”
Trình Lạc nhắm mắt: “Chẳng có gì là thích hay không thích cả.”
Nói khó nghe thì anh chỉ là thú tiêu khiển lúc cô cô đơn. Nói dễ nghe hơn thì là gặp người đúng lúc.
Lâm Lãng gửi hợp đồng sang cho cô rất nhanh. Sau khi ký, hôm sau Trình Lạc đã đi Paris.
Cô vừa rời đi, Thời Mặc đã đến chỗ cô. Tìm không được người, Thời Mặc buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở dài, đi đến phim trường.
Tám giờ tối.
Trình Lạc theo nhóm của Lâm Lãng tới khách sạn.
Đi cả ngày, mấy người họ đều mệt, sau khi chúc nhau ngủ ngon thì ai về phòng người ấy.
Sáng hôm sau, Trình Lạc đến làm quen hội trường.
Chủ đề của sàn diễn thời trang lần này là “Khu vườn sự sống”. Cả hội trường được trang trí thành một khu rừng, địa hình sàn diễn thế này là một bài kiểm tra rất lớn đối với năng lực và khả năng giữ thăng bằng của người mẫu, chỉ cần hơi lơ đãng thì chắc chắn sẽ bị té ngã, trở thành trò cười.
Quan sát hội trường xong, Trình Lạc thử đi vài bước. Tuy đã lâu không lên sàn diễn, nhưng ký ức của cơ thể vẫn còn đó, mũi chân vừa giẫm lên mặt đất, cơ thể đã trào dâng một thứ cảm xúc xao động khó nói.
Trình Lạc sải bước đi mấy vòng, chẳng nhận ra dưới sân khấu đã có thêm vài người vây xem.
“Đây là người anh đề cử à?”
Người đàn ông nói chuyện với Lâm Lãng là con lai Trung Pháp, dáng người cao, mắt màu xám, cũng không được xem là đẹp trai, nhưng rất được mọi người kính trọng.
“Cô ấy tên là Trình Lạc, từng là một người mẫu cực kỳ xuất sắc.”
Dalton nhìn Trình Lạc thêm vài lần, ông ấy gật đầu: “Kỹ năng cơ bản rất ổn định, khả năng giữ thăng bằng của cơ thể rất hoàn hảo, đáng ra phải rất nổi tiếng mới đúng.”
Lâm Lãng đáp: “Quên nói với ông, cô ấy cũng là một diễn viên vô cùng giỏi.”
Dalton há miệng, đúng lúc đang định nói thì một người phụ nữ vội vàng chạy vào: “Giám đốc ơi, không hay rồi, Teddy chạy ra ngoài rồi.”
Đang nói, bên ngoài vang lên một tiếng động rất lớn.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, vẻ mặt mù mờ.
Kế đó, tiếng gào rú đến gần.
Ngay chớp mắt, mọi người chen chúc, nhân viên công tác bỏ chạy tán loạn.
Âm thanh chói tai xen lẫn những bước chân lộn xộn, tình hình ở hiện trường trở nên hỗn loạn.
Ngoài cửa, một con sư tử trắng với thân hình vạm vỡ, mang đôi mắt mạnh mẽ và dữ dằn xông ra khỏi đám đông, lao thẳng vào trong.
Lâm Lãng đơ người, nhưng vẫn làm theo phản xạ có điều kiện, bảo vệ người yêu ở bên cạnh và kéo Dalton ra.
Khi này, anh ấy mới nhớ ra rằng Trình Lạc vẫn còn bên trong. Vào lúc đang định mở miệng nhắc nhở, anh ấy lại trông thấy con sư tử trắng dừng bước, ngẩng đầu nhìn Trình Lạc đứng ở trung tâm, những người khác cũng nhìn theo.
Con sư tử dũng mãnh đứng dưới bóng đèn trông như một vị thần uy nghiêm, nó nhìn Trình Lạc, Trình Lạc ngước mắt, trong đôi mắt ấy là một sự bình tĩnh lạnh lẽo.
Mọi thứ xung quanh đều im lặng, đây là một cuộc nói chuyện không phát ra tiếng.
Trình Lạc nhấc tay, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Mọi người ngây ngốc nhìn cảnh tượng ngay trước mặt, không dám thở mạnh.
Trình Lạc nhoẻn miệng cười, cô nâng mí mắt nhìn Dalton: “Nó tên Teddy hả?”
Dalton quay sang nhìn, ông ấy gật đầu.
Người phụ nữ vừa đến báo tin nuốt nước miếng, nói một cách dè dặt: “Teddy cũng là người mẫu của show diễn lần này. Vốn dĩ, nó được một nhà huấn luyện động vật dắt đi, nhưng… tính tình nó không được tốt cho lắm.”
Dứt lời, nhà huấn luyện động vật mới gấp gáp chạy vào.
“Teddy…”
“Teddy, mày đang làm gì thế? Mau về với tao.”
Vừa nói, huấn luyện viên vừa choàng sợi dây xích trong tay lên cổ nó. Teddy cụp đuôi, rúc vào bên người Trình Lạc, nó ngẩng đầu nhìn cô đầy vẻ cầu cứu.
“Nó không thích sợi dây trói này lắm đâu.” Trình Lạc trấn an vỗ vỗ lưng Teddy, cô đảo mắt, nhìn về phía Dalton: “Nếu chủ đề đã là bảo vệ động vật, vậy thì chi bằng để tôi dắt Teddy đi?”
Dalton lập tức sững người, ngây ra một hồi lâu rồi mới sực tỉnh lại, liên tục xua tay: “Không không không, vậy thì không an toàn.”
Teddy là một con sư tử châu Á đột biến gen, điều này dẫn đến việc đuôi nó có màu trắng và bị đồng loại bài xích, đã thế còn bị thợ săn bán đi để làm vật triển lãm. Khi được Hiệp hội Bảo vệ Động vật giải cứu, tính tình của Teddy đã có sự thay đổi.
Nó là một con sư tử ngoan ngoãn, nhưng cũng tồn tại nhiều nhân tố bất ngờ.
Khi Teddy nổi điên, chỉ có thuốc an thần mới có thể kiểm soát nó.
Ngay từ đầu, việc để cho Teddy tham gia vào show diễn lần này đã là một quyết định mạo hiểm, thế nên ông ấy không muốn người mẫu dính vào việc này.
Dalton vừa nói xong, Teddy lập tức đứng thẳng người dậy, mọi người thấy thế đều trở nên sợ hãi.
Lúc mọi người cho rằng Teddy sẽ tập kích từ phía sau Trình Lạc, thì con sư tử trắng dũng mãnh này lại ôm sau lưng Trình Lạc như một đứa bé đáng thương, đã thế còn vùi đầu vào vai cô, ấm ức khóc ỉ ôi.
“…”
“…”
#Không còn chút tôn nghiêm nào của một con sư tử dũng mãnh#
“Con này đang làm ra vẻ đáng thương đó hả?” Không nhịn nổi nữa, người đại diện kiêm vợ của Lâm Lãng phải lên tiếng bóc phốt.
Lâm Lãng giật khóe mắt: “Anh nghĩ là tỏ vẻ đáng yêu…”
Nói xong, Teddy lại ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn về phía Dalton một cách đầy van xin.
Dalton: “…”
Cứ nghĩ nó là là một con mãnh thú, ai dè kết quả lại là một con thú cưng.
“Mọi người nhìn xem, Teddy cũng muốn đi với tôi.”
“…”
“Áuuuuu…”
“Giám đốc, hay là cứ thử đi?”
“Đúng vậy, tôi thấy Teddy rất thích cô Trình.”
“Teddy hiếm khi nghe lời, thôi cứ đồng ý đi.”
Những người khác cũng không thể chịu nổi sự đáng yêu của con mèo trắng lớn tướng này, hết người này đến người khác tham gia khuyên nhủ.
Dalton ngẩng đầu nhìn Teddy, Teddy chớp mắt, nhõng nhẽo kêu.
Dalton: “…”
Đành phải gật đầu.
Một tràng vỗ tay reo hò.
Trình Lạc cười thật sâu, xoa chi trước của “cậu bé lớn tướng”: “Nếu đã như vậy thì mày cứ về trước đi, ngoan ngoan nghe lời nhé.”
Teddy không muốn đi với nhà huấn luyện thú, nhưng nó vẫn chọn buông Trình Lạc ra, rời khỏi hội trường, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn ba lần.
Sau khi giải quyết mối khủng hoảng, mọi người đều thở phào.
“Trình Lạc, không ngờ động vật lại thích cô như vậy.”
“Phải đấy, lần đầu thấy Teddy ngoan ngoãn như thế này.”
“Tôi sắp bị hù chết rồi đây, Teddy hung dữ lắm.”
Họ thảo luận càng lúc càng hăng say. Dalton nhíu mày, vỗ tay thu hút sự chú ý của các nhân viên công tác, ông ấy nói: “Tiếp tục làm việc, mọi người thu dọn những thứ Teddy phá hỏng đi, tối ta sẽ diễn tập.”
“Ok!”
Sau khi xong việc, ông ấy lại nhìn Trình Lạc nói: “Vốn dĩ Teddy là nhân vật xuất hiện gần cuối, nếu cô chọn đi cùng với Teddy, vậy tôi sắp xếp cho cô ra sân khấu cuối cùng, không vấn đề gì chứ?”
Trình Lạc gật đầu: “Được.”
“Catherine, dẫn Trình Lạc ra sau cánh gà làm quen với những người khác.”
Sàn diễn lần này có tổng cộng hai mươi hai người mẫu. Trong đó, mười một người mẫu là nam, có bốn nhóm là nhóm đôi nam nữ. Ban đầu, Trình Lạc là bạn diễn với Lâm Lãng, nhưng vì nguyên do là Teddy, cuối cùng cô phải diễn một mình ở vị trí áp chót.
Trong một nhóm người châu Âu nhuộm da ngăm, Trình Lạc với mái tóc đen và làn da trắng, dáng cao thanh mảnh trở nên cực kỳ nổi bật. Sau khi chào hỏi cô, các người mẫu lần lượt đi thử đồ của mình.
Trình Lạc cũng đến phòng thay quần áo của mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.