Đường Tinh nhất thời hơi hồi hộp trong lòng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Diệc Thần cười cười: "Không có, không có, không có, chúng ta không trong sạch, đương nhiên là không trong sạch...! Em đây chỉ là qua loa lấy lệ lừa Giang Ly Hận đấy!"
Giang Ly Hận: "Tôi nghe được đấy!!"
Không có cách nào, Đường Tinh chỉ có thể không thèm đếm xỉa đến, "Khục, anh nghe được thì kệ anh! Giang bang chủ, điều kiện là do chính anh quyết định. Trước đó sao anh lại không hỏi quan hệ giữa tôi và Tu La Chủ trong sạch hay không, hiện tại không phải là anh muốn đổi ý đấy chứ?"
Giang Ly Hận lau nước trêи mặt, đáy mắt trở nên âm độc: "A, Bạch Ngục chủ, cô được lắm! Thậm chí ngay cả tôi cũng dám đào hố!"
Không hổ là thủ lĩnh của một trong tam đại cự đầu của Thần Sát tội ác chồng chất, áp lực lúc trầm mặt xuống khiến cho người ta sợ hãi, ngay cả nhiệt độ của suối nước nóng chung quanh hắn ta dường như cũng giảm chừng mấy độ.
Nếu là người thường có lẽ đã sợ đến run lập cập, cầu sống không bằng chết. Nhưng đối với Đường Tinh thì chút uy áp này đã là gì, chẳng đủ để lung lay một đầu ngón chân của cô.
Sở Diệc Thần khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn Đường Tinh một cái, sau đó ánh mắt như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Giang Ly Hận cùng với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn sau khi đứng lên: "Mặc quần áo vào!"
"Cậu bảo tôi mặc thì tôi phải mặc sao?" Giang Ly Hận làm mặt lạnh, ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216773/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.