Chờ nửa ngày, Sở Diệc Thần cuối cùng cũng nấu xong.
Đường Tinh liếc nhìn bát mì nước trêи bàn ăn, hơi có chút ngoài ý muốn nhíu mày, thời gian nấu mì sợi vừa đủ, không có nát, cũng không có nửa chín nửa sống, phía trêи còn có một quả trứng lòng đào cùng mấy miếng chân giò hun khói, bên trêи là hành lá được cắt nhỏ cùng cải non tươi xanh, nhìn qua làm người ta vô cùng muốn ăn.
Đối với người không dính khói bụi trần gian như Sở Diệc Thần kia mà nói, giới hạn mà cô mong đợi với anh là có thể nấu chín là quá được rồi, kết quả không nghĩ tới kỹ thuật nấu nướng của anh không tệ mà…
Sở Diệc Thần đưa cho cô một đôi đũa, sau đó không nói một lời ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.
“Thoạt nhìn có vẻ ngon… Anh lại có thể nấu ăn… Anh đã học lúc nào thế?” Đường Tinh nếm thử một miếng, ánh mắt nhất thời sáng lên.
“Oa! Ăn ngon thật nha!”
Sở Diệc Thần đối với mấy chữ “Lại có thể” của Đường Tinh hiển nhiên có chút bất mãn: “Cái này mà cần học sao?”
Đường Tinh vùi đầu ăn đến vui sướиɠ: “Không cần không cần! Loại chuyện đơn giản như vậy dựa vào chỉ số thông minh của bảo bối thì cần gì đi học chứ!”
Nghe nói vậy, sắc mặt của Sở Diệc Thần mới hòa hoãn hơn mấy phần.
Cùng lúc đó, nhà bếp A Tu La.
Đầu bếp chuyên dụng cùng mấy người phụ phòng bếp nhìn cảnh bếp đen như mực cùng thức ăn đầy đất bừa bãi, lệ rơi đầy mặt, rối rít cầu nguyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216804/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.